Sau ngần ấy năm xa cách, nay lại gần trong gang tấc.
Những chuyện cũ thời trẻ đã quên mất lại như mới xảy ra ngày hôm qua.
Dù thế nào Mặc Sơ không ngờ rằng lễ cưới còn chưa bắt đầu chú rể đã xuất hiện rồi.
Tư Vĩ Phàm mặc một bộ vest trắng tinh, trẻ trung và đẹp trai giống, khuôn mặt tràn đầy niềm vui sướng của chú rể giống như ánh mặt trời.
Cô và Tư Vĩ Phàm học cấp ba, anh ta lớn hơn cô một lớp. Năm đó anh ta mười tám, cô mười bảy, độ tuổi như đóa hoa đang nở rộ, rung động trong mùa mưa.
Anh ta nói: "Mặc Sơ, chờ em tốt nghiệp cấp ba, đủ mười tám tuổi rồi chúng ta sẽ trao thể xác và linh hồn của nhau cho đối phương được không?"
Nhưng anh ta không chờ được cô.
Cô đã lỡ hẹn!
Bởi vì đêm hôm ấy cô bị người ta hãm hại...
"Mặc Sơ..." Tư Vĩ Phàm gọi cô một tiếng, gương mặt tỏa nắng lúc trước đã giăng đầy mây đen: "Sao cô còn mặt mũi đến đây?"
Mặc Sơ chăm chú nhìn anh ta, yên lặng giống như cành hoa yên tĩnh tỏa hương thơm anh ta vẫn còn hận cô sao?
"Chuyện cũng đã qua hơn sáu năm rồi, anh vẫn chưa buông bỏ được sao?" Mặc Sơ khẽ đáp.
"Buông bỏ ư?" Lòng Tư Vĩ Phàm lại bùng lên sự thù hận thấu xương: "Tôi sẽ mãi không buông xuống được! Mặc Sơ! Tôi hận cô!"
"Vậy tôi đi đây!" Mặc Sơ đứng dậy, có lẽ cô không nên đến đây thật.
Lúc cô vừa quay người, Tư Vĩ Phàm đã kéo cổ tay cô lại: "Tôi nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-ngoan-de-anh-yeu-rang-chieu/255142/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.