Bái tế xong, Tô Vân San cùng Tống Vũ Huy ngồi ở một bên trên tảng đá lớn, nói về chuyện năm xưa “Năm đó, mẹ mười tám tuổi gả cho cha con, chưa tới hai mươi tuổi đã sinh ra con. Khi đó mẹ cùng cha con ở bên ngoài làm công, cực nhọc làm một tháng gộp lại được mấy trăm đồng, lúc sinh con thì bị sinh khó, vì vậy nên phải vào bệnh viện, bởi không có tiền đóng tiền viện phí nên cha con đã phải đi đến chỗ cho vay tiền, thực sự không còn cách nào khác ngoài vay lãi suất cao, sau khi bình an sinh con ra, cha con làm việc quần quật không kể ngày đêm, công việc có vất vả nặng nhọc cách mấy cũng đều làm, không nghĩ đến lúc, cha con lại bị ung thư dạ dày. Khi đó cha con vì xót tiền nên không chú ý tới bệnh trạng, chờ đến khi thực sự trở nên nghiêm trọng, mới biết là không còn cách cứu vãn được nữa …”
Tống Vũ Huy nghe Tô Vân San nói tới đoạn chuyện cũ này, khóe mắt hoe đỏ, Tô Vân San dùng khăn tay lau lau nước mắt, ôm lấy vai Tống Vũ Huy “Tiểu Huy, giờ mẹ chỉ còn mỗi mình con thôi, dù mẹ đã không làm tròn trách nhiệm làm mẹ, nhưng thật sự mẹ chỉ còn mỗi con.”
“Mẹ.” Tống Vũ Huy thấp giọng gọi bà “Mẹ đừng như vậy.”
Tô Vân San nghe được cậu gọi mẹ, trong lòng rất vui sướng, đã rất nhiều năm không được nghe rồi, lúc trước Tống Vũ Huy chỉ có ba tuổi, lúc gọi bà vẫn còn bi bô, qua 15 năm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngoan-muon-bat-dau-nuoi-tu-nho/1926445/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.