Edit: Sun Những đoản tin mới nhất đều là cũng một dãy số phát không danh tính gửi tới, sau đó còn có cùng một người liên hệ....Dực. Nội dung những đoản tin nhắn này, giống như một Tiểu Tam chen chân gia đình người ta để tạo thành vở kịch cẩu huyết. Mạc Đại Linh cầm lấy điện thoại di động cố sức xiết chặt đến tay trở nên trắng, tự giễu cười, vô lực nhắm mắt lại, lúc nhìn mấy cái đoản tin kia, nàng đã không có dũng khí nhìn thêm đoạn tin nào nữa, nàng phát hiện những thứ dỗ ngon dỗ ngọt đã làm nàng tan vỡ, nàng biết người tên Dực này là ai, thời điểm thấy các nàng ở sân bay ăn mặc y phục kiểu dáng tương đồng, thời trang còn giống tình lữ như vậy, trong lòng Mạc Đại Linh có một ít bất an. Thế nhưng Lăng Khê đột nhiên xuất hiện nhượng nàng một tấc vuông đại loạn, thế cho nên quên điều này. Từ những đoạn tin nhắn cùng những gì nàng thấy, Mạc Đại Linh đưa ra một đáp án rất tin tưởng, Đường Vấn..thích người khác... Bởi vì sợ Đường Vấn bản thân sẽ cảm thấy cô đơn, nàng cho rằng buông tay để Đường Vấn đi ra ngoài, Đường Vấn luôn kiên định bồi bên người nàng sẽ không có việc gì xảy ra, tuy rằng các nàng bởi vì lợi ích mà kết hợp, nhưng nàng cảm giác được Đường Vấn đối với nàng tình cảm thật. Bất quá, nếu như Đường Vấn bởi vì tiếp xúc đến thế giới bên ngoài, người ngoài, phát giác ra đối với bản thân mình tình cảm bất quá chỉ là đơn thuần không muốn xa rời cùng ỷ lại mà thôi, khi đó nàng nghĩ, nàng có thể trả tự do cho Đường Vấn. Thế nhưng, thực sự đợi đến được hôm nay, Mạc Đại Linh lại hối hận rồi, nếu như lúc trước không cho nàng đi ra ngoài, thật là có bao nhiêu tốt, tuy rằng ích kỷ, thế nhưng tiểu hài tử của nàng chính là của nàng, sẽ không giống như bây giờ, gần trở thành của người khác. Nước mắt bất khả tự chế chảy xuống, Mạc Đại Linh che miệng buông điện thoại di động xuống, nhìn quanh bốn phía, bức tường ngăn cách Đường Vấn phong cảnh vẫn như trước lục ý dạt dào, trước đây mỗi khi thấy những hình ảnh duy mỹ này sẽ làm Mạc Đại Linh không tự chủ được say mê trong đó, có thể thỏa mãn nghĩ, vì đây là thuộc về nhà của các nàng, nhưng ngày hôm nay, những hình ảnh này rơi vào trong mắt nhưng như là nhắc nhở nàng, nhắc nhở nàng trả tự do là quyết định đúng. Thay đổi y phục, lưu luyến liếc mắt nhìn lại gian nhà này, Mạc Đại Linh cô đơn xoay người rời đi. Đường Vấn, vì sao em nói yêu chị, nhưng còn muốn cùng người khác... Đợi đến lúc Đường Vấn tắm rửa xong đi ra, trong phòng đã không có thân ảnh của Mạc Đại Linh, nghĩ đến đoản tin của huấn luyện viên, nàng cấp thiết ở trong nhà tìm một vòng lại một vòng, nghĩ muốn cùng Mạc Đại Linh ăn nói rõ ràng, cuối cùng, lại gặp phải tình huống này, tìm kiếm không có kết quả, rốt cuộc nàng mới xác định Mạc Đại Linh đi ra ngoài, đồng thời chưa cùng nàng một tiếng bắt chuyện, tức giận cầm lấy điện thoại di động trên giường gọi điện cho Mạc Đại Linh. "Đô...Đô...." Đợi tiếng chuông dài dòng qua đi, chủ nhân điện thoại di động rốt cục có lương tâm nhận cuộc gọi. "Uy.. Công ty có một số việc, đêm nay chị không quay về, cứ như vậy...." Thanh âm Mạc Đại Linh có chút khàn khàn, nhưng thanh âm cũng cực nhanh, không đợi Đường Vấn phản ứng, oán giận vài câu, chỉ còn lại có tiếng đô đô hồi âm. Một câu nói đều chưa kịp nói ra, Đường Vấn cầm điện thoại di động sửng sốt nửa ngày, vợ nhà nàng vừa rồi làm sao vậy. Nếu như lúc trước, chỉ cần Đường Vấn ở nhà, mặc kệ Mạc Đại Linh đang làm gì, công ty có chuyện gì, nàng cũng sẽ không suy nghĩ lập tức trở về, tình huống ngày hôm nay như vậy Đường Vấn chính lần đầu tiên gặp phải, nàng thế nào nghe không hiểu, đây là Mạc Đại Linh mượn cớ tách bản thân ra, cảm giác bị bỏ rơi làm nàng có chút thất lạc, rầu rĩ không vui bĩu môi, trằn trọc trên giường lăn qua lăn lại. Nội tâm thỏa hiệp nghĩ đến: Ân...Tạm thời không đi, tùy hứng nhậm chức, mâu thuẫn gia đình còn có thể giải quyết, nếu như đi vợ không có làm sao bây giờ, ngày mai phải đi tìm nàng nói rõ mọi chuyện... Nghĩ thông suốt những chuyện này, nội tâm Đường Vấn liền một mảnh thản nhiên, mang theo ý nghĩ như vậy, điềm điềm tiến nhập mộng đẹp. Mà mặt khác Mạc Đại Linh một bên, cho dù có đi xa Đường Vấn lòng vẫn không có chút gì thoải mái. Xa hoa truỵ lạc tại quán bar, Mạc Đại Linh một ly tiếp một ly uống, hình tượng trong trẻo nhưng lạnh lùng thân ảnh vô cùng cô đơn, hấp dẫn không ít ong bướm tiến lên đến gần mời rượu, mà Mạc Đại Linh cư nhiên ai đến cũng không cự tuyệt uống liên tục, thấy mọi người càng thêm hung mãnh tiến lên mời rượu, chỉ hy vọng có thể gặp được giai nhân, có cơ hội cùng mỹ nhân giao hợp tình một đêm. Một thân ảnh trang phục xinh đẹp bước vào quán bar vừa vào đã thấy thân ảnh Mạc Đại Linh cô độc không tí sức sống ở trên quầy bar, thật vất vả đuổi đi mấy người nam nhân đang nhìn chằm chằm, Tạ Ôn Phong vỗ vỗ Mạc Đại Linh bối rối nói rằng: "Sớm biết hôm nay thế nào cũng như vậy, Ta nói cho ngươi biết, tiểu bằng hữu nhà ngươi thiệt là ngu ngốc, ngươi nếu như thật muốn cùng nàng cùng một chỗ, lúc trước không nên đem nàng đưa ra ngoài, hiện tại tốt rồi, thấy được bên ngoài phồn hoa, liền thay đổi muốn đem ngươi đá đi rồi!" "Đừng nói nữa....Cùng ta uống." Mạc Đại Linh trên mặt không vui không buồn, đưa qua bên trái một lọ rượu cho Tạ Ôn Phong, lần thứ hai mượn rượu quên sầu. Rất hào khí nâng ly, Tạ Ôn Phong nói rằng: "Nga...Được rồi, chúng ta ngày hôm nay không say không về...." Một đêm này, Mạc Đại Linh quá tan nát cõi lòng, chỉ có thể dựa vào cồn quên đi bản thân. Ngày hôm sau, di chứng say rượu lại hiện ra, cơn đau đầu bất kham dằn vặt Mạc Đại Linh sáng sớm liền tỉnh lại, trợn tròn mắt nhìn trần nhà đờ ra. Không có ôn nhu ân cần thăm hỏi, không có yêu thương xoa bóp, không có đầu giường chuẩn bị cho tốt một ly nước, chỉ là bởi vì...Không có Đường Vấn... Thời điểm nghĩ đến cái tên này, lồng ngực Mạc Đại Linh tuôn ra một loại đau đớn khó nói thành lời, không thể làm gì khác hơn là ngồi dậy đánh giá gian phòng xa lạ này. Phong cách trắng đen sắc điệu đơn giản, không có dư thừa vật phẩm gì, trong phòng có vẻ có chút trống trải. Nếu như trước đây, Mạc Đại Linh có thể vừa thưởng thức vừa suy nghĩ lắp đặt thiết bị cho phù hợp phong cách này, nhưng hiện tại, nàng đơn điệu, nàng cô lạnh. Nhìn quần áo trên mặt lộn xộn, nhìn người nằm dang tay chân thành hình chữ đại Tạ Ôn Phong, Mạc Đại Linh xoa nguyệt thái dương, không có một chút hình ảnh nào ngày hôm qua, hoàn toàn quên các nàng là thế nào tới đến nơi đây. Y phục hoàn hảo không tổn hao gì, thân thể cũng chỉ có say rượu mang đến đau đầu, nghĩ đến vị chủ nhân ngôi nhà này cũng không có đối với các nàng làm cái gì, hơn nữa hẳn là cũng sẽ không đối với các nàng làm cái gì, không người nam nhân nào sẽ ở tủ đầu giường của bản thân mình đặt một cái gương lớn như vậy, không phải sao? Rốt cuộc là ai? Ai làm Tạ Ôn Phong yên tâm như thế đem các nàng giao cho nàng? Trong đầu hiện ra tên một người, vừa định thốt lên, nắm cửa phòng đã bị mở, Lăng Khê cầm một ly nước đi đến, thấy Mạc Đại Linh đỡ đầu cau mày, nàng vội vã đi qua đưa cho nàng một ly nước, ôn nhu nói rằng: "Uống một chút nước sẽ thoải mái hơn một chút." Mạc Đại Linh quay đầu nhìn ánh mắt của Lăng Khê, không nói gì, suy nghĩ một chút chính mình gật đầu tiếp nhận ly nước kia, uống một hơi. "Thế nào uống nhiều rượu như vậy!" Trong giọng nói mang theo quan tâm cùng yêu thương, ngữ khí như vậy thoáng chốc làm Mạc Đại Linh có chút hoảng hốt. Thấy Mạc Đại Linh tiếp tục cau mày, Lăng Khê buông ly nước trong tay xuống, nghĩ rằng đưa tay giúp nàng xoa bóp đầu một chút, ai biết lại bị Mạc Đại Linh né tránh. "Cảm ơn, ta tốt hơn rồi." Bị động tác của nàng như vậy lại càng hoảng sợ, các nàng từ lâu đều không phải thời còn là hài tử. Đối mặt con mắt sáng ngời của Lăng Khê, Mạc Đại Linh có chút mất tự nhiên, loại cảm giác này nói như thế nào, tựa như bản thân biến thành con mồi của nàng, trở thành trung tâm của nàng, ngực không hiểu có chút chán ghét, thế nhưng nét mặt không biểu hiện gì ra ngoài. Thu hồi xấu hổ, Lăng Khê giống như là lơ đãng hỏi: "Thế nào ngày hôm qua uống nhiều rượu như vậy, chẳng lẽ là cùng Đường tiểu thư cãi nhau?" "Không có việc gì, chúng ta rất tốt, ngày hôm qua là bởi vì thật là vui mới uống nhiều như vậy." "Nga, phải!" Tìm kiếm một chút gì đó qua ánh mắt Mạc Đại Linh, không có phát hiện cái gì, nàng lại nói tiếp: "Ta làm bữa sáng, ngươi đợi một chút, tuy rằng cũng muốn thành buổi trưa rồi..." "Không được, ta còn muốn đi làm, cảm ơn ngươi ngày hôm qua đã giúp đỡ, ta đi trước, Tạ Ôn phong thì ở lại đây với ngươi đi." "Ta tiễn ngươi!" "Không cần, tự bản thân ta trở lại." "Đại Linh" Lăng Khê đột ngột bắt được tay Mạc Đại Linh, con mắt đau thương nhìn nàng: "Lẽ nào, không làm được người yêu, chúng ta đến bằng hữu cũng không thể làm sao? Để ta tiễn ngươi đi!" Hơi nhìn mắt Lăng Khê, thấy nàng thất lạc cúi đầu, Mạc Đại Linh không đành lòng nói rằng: "Được rồi, cảm ơn ngươi..." Lăng Khê cẩn thận sợ dạ dày Mạc Đại Linh bị đau chuẩn bị tí đồ ăn cho nàng, quần áo và đồ dùng hàng ngày cũng chuẩn bị, mà Mạc Đại Linh lạnh lùng nhìn nàng mang đông mang tây, ngực không có một tia dao động, suy nghĩ cũng không biết bay tới nơi đâu rồi. "Ta về nước đến nay cũng chưa có đi mua quần áo mới, cái này chỉ mặc qua một lần, được không?" Lăng Khê trong tay giơ lên bộ váy màu trắng liền áo, nhìn qua chính là y phục ngày đó nàng mặc tại sân bay. "Ân...Không có việc gì..." Đi vào phòng tắm trước, Mạc Đại Linh nhìn gian phòng trước mắt, ngực có chút rét run, đã buổi trưa sao.... Thời điểm 9 giờ Đường Vấn đã cấp tốc tới Đường thị, vốn tưởng rằng Mạc Đại Linh hẳn là đã đi ra, ngày hôm qua cố gắng làm việc có lẻ nàng ở tại công ty ngủ, ai ngờ lại bị Ngô Đồng báo cho biết, Mạc tổng còn không có tới! Mạc Đại Linh không ở công ty, hơn nữa so với quy luật lúc làm việc và nghỉ ngơi của nàng, ngày hôm nay cũng đến cũng rất muộn, Đường Vấn sửng sốt nửa ngày, ngày hôm qua có xã giao, hẳn là mệt chết đi, ngày hôm nay tới muộn cũng đúng. Vỗ vỗ tiểu bộ ngực của bản thân, kiềm chế bản thân nghĩ đến những việc không hay, Đường Vấn ngồi ở phòng làm việc, ngơ ngác nhìn cửa chính của công ty, như hòn vọng phu, ngay thời điểm nàng sắp đợi không được mà ngủ quên, một chiếc xe màu đen có rèm che đậu ở cửa, Mạc Đại Linh từ trên xe đi xuống. Nhưng mà để người khác mở rộng tầm mắt chính là, ngày hôm nay Mạc Đại Linh cư nhiên phá lệ mặc thanh thuần, không hề là bộ dạng phó nghiêm cẩn, váy trắng liền áo, tóc dài đen thẳng như thác nước rối tung ở phía sau, nhìn qua tuổi không nghĩ nàng không còn là người trẻ tuổi tựa như sinh viên có một chút giống nhau. Si mê nhìn hồi lâu, Đường Vấn đầu mơ hồ, bộ y phục hình như nhìn rất quen mắt, tựa hồ đã nhìn thấy quá ở nơi nào. Còn không có chờ phong cách thay đổi chấn động của Mạc Đại Linh phục hồi tinh thần lại, từ bên cửa còn lại bước xuống một người mà nàng không thể nghĩ đến, Lăng Khê. Ý thức trong nháy mắt thanh tỉnh, bộ y phục kia không phải là y phục của Lăng Khê từng mặc qua sao!! Đây là có chuyện gì, vì sao vợ lại mặc y phục của Lăng Khê, còn lại từ trên xe Lăng Khê đi xuống, tối hôm qua rốt cuộc vợ đã đi đâu? Giống như bị một màn chói mắt này kích thích rồi, Đường Vấn nhịn không được miên man suy nghĩ, sắc mặt âm tình bất định. Editor: Ngược a~~~, ngược nữa đi a~~~, à lại có nv mới xuất hiện càng về sau càng rối não a~~~......klq cơ mà trong này nhiều người có cùng idol với mình ghê??
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]