Ngày thứ hai, Mạc Đại Linh từ trong mơ màng dần dần thanh tỉnh, cánh tay bủn rủn vô lực nhắc Mạc Đại Linh nhớ đến hôm qua..một đêm chiến đấu kịch liệt.
Hiện tại trên người trước sau như một bị trọng lượng trên cơ thể đè nặng, da thịt cùng tiếp xúc da thịt sinh ra cảm giác luyến lưu không muốn rời, trước ngực một bên đậu cũng bị người nào kia vẫn còn ngậm trong miệng, một bên còn lại nắm trong tay..., Mạc Đại Linh quá quen với hình ảnh này, dễ dàng nghiêng người đẩy Đường Vấn ra...có thể bởi vì hôm qua quá mệt mỏi, nên tên ngốc nào đó cũng không bị đánh thức, chỉ là nhẹ trở mình, chép chép miệng vài cái.
Nhìn dáng dấp này của Đường Vấn, Mạc Đại Linh ngồi dậy, vươn tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ nhắn, trong lòng bất đắc dĩ nghĩ: nhìn thì không khác gì con mèo nhỏ, vì sao đụng đến mấy sự việc kia liền trở thành một con hổ nhỉ? như thế nào cũng ăn không đủ, một chút không biết mệt mỏi sao??.
Mạc Đại Linh lúc này mới phát hiện, thực tế...mặt kệ là công hay là thụ, chịu đựng thống khổ cuối cùng đều là bản thân....
Đường Vấn ngủ ngon lành một giấc mãi cho đến trưa, vẫn nằm trên giường lười biếng không muốn ngồi dậy. Ánh mặt trời giờ trưa rọi vào khiến Đường Vấn cảm thấy khó chịu, giống như một đứa trẻ, mắt vẫn nhắm chặt.
Với tay kéo chăn qua đầu, cuộn người tiếp tục tìm nhưng kết quả tận mép giường vẫn trống không, lần này...làm Đường Vấn hoàn toàn thức tỉnh hơn..
Híp mắt, hơi khởi động thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngo-tong-tai/1253823/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.