Gió có chút mạnh.
Bây giờ là 1:32:45 phút sáng, trên đường không có người đi bộ, trời rất lạnh, đèn đường phía xa phát ra ánh sáng màu vàng ảm đạm lạnh lẽo, vài con bướm đêm quay tròn ánh sáng không biết mệt mỏi.
Điện thoại đổ chuông rồi dừng lại, dừng lại và đổ chuông, rung liên hồi trong túi.
Tôi kéo lại cổ áo của mình, cố dùng lực kéo khóa kéo lên, lại bị mất kẹt ở ngay yết hầu, cổ họng hơi lạnh, cảm giác lạnh lẽo từ cổ họng đi xuống, xương sống nhanh chóng lan tỏa một luồng khí lạnh.
Tôi không kìm được sự run rẩy, co rút vai, dùng ngón tay lạnh ngắt không cảm nhận được gì, mà rút điện thoại ra khỏi túi.
Điện thoại di động vẫn rung không ngừng, đồng thời bật ra những cảnh báo sắp hết điện, lượng điện ở góc trên bên phải nhắc nhở đã có màu đỏ, tên trên màn hình chiếu thẳng vào mắt, không chỗ nào để trống.
Là Hà Chỉ.
Đôi khi tôi tự hỏi tại sao mọi người lại sống tẻ nhạt như vậy.
"Thiệu Thụy Vô."
Thật ra, con người là gì? không chỉ là các sinh vật dựa trên carbon thôi sao.
"Thiệu Thụy Vô?."
Các sinh vật dựa trên carbon vẫn có thể bị bệnh, điều này thực sự là không có ý nghĩa gì.
"Thiệu Thụy Vô có đó không? Mời cậu đến phòng khám số 3, bác sĩ đã đợi cậu đấy."
Tôi ngồi đây, thật là nhàm chán.
"Này, cậu Thiệu Thụy Vô sao? Đang gọi cậu đến kìa!," người đàn ông bên cạnh dùng cùi chỏ đẩy mạnh vào người tôi.
Tôi sững sờ, ngừng suy nghĩ, ngẩng đầu lêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ngan/224238/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.