Chương trước
Chương sau
Quân Phi Hoàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không biết làm sao với cảm giác say chếnh choáng, lại trở thành ánh mắt ti mị (ti: tơ, mị: xinh đẹp),khiến ngực Tiêu Mộc Phi cứng lại, ngược lại cười lên.

Khuôn mặt gây tai hoạ! Kỳ thật không cần hấp dẫn? Chỉ cần Tiêu Mộc Phi cười như vậy, y liền đã mất phản kháng…… Nhưng y sẽ không nói, chỉ là nghĩ đến sau khi Tiêu Mộc Phi biết rõ việc này sẽ cười khoa trương thế nào y liền cảm thấy tức giận, thế là y nhắm mắt lại, đơn giản nhắm mắt làm ngơ, nam nhân lại đưa động tác y trở thành ngầm đồng ý, cười lại tới hôn y, cơ hồ có thể phát giác đôi môi kia hơi khêu ra, Quân Phi Hoàng đáy lòng không vui, ngậm chặt môi, Tiêu Mộc Phi không vội, chậm rãi vuốt ve cùng lẫn vào vài chữ hàm hồ không rõ, Quân Phi Hoàng lưu tâm nghe, lại chỉ nghe thấy hai chữ hoàng hậu…… Nhưng càng là chuyên chú lắng nghe, liền giống như đem tất cả giác quan tập trung trên môi, Quân Phi Hoàng không biết nguyên lai môi là địa phương mẫn cảm thế này, nhiệt độ từng chút một theo động tác Tiêu Mộc Phi lan ra, có chút ngứa…… Ngứa như toàn thân đều theo đau, chưa đủ, chưa đủ, y muốn càng hôn thật sự!

Vương gia hoa tâm phong lưu nên chết này! “Ngươi……”

Bất quá thoáng mở miệng, Tiêu Mộc Phi đã nắm chắc thời cơ hôn lên môi y, gọn gàng cạy mở răng y cuốn lấy lưỡi, nhiệt độ như muốn đem tất cả lời nói y đều hòa tan cứ thế đi vào, Quân Phi Hoàng rốt cuộc không cách nào chống cự, chỉ có thể mặc hắn khi dễ, môi bị nghiền ép, hai lưỡi dây dưa, tất cả không khí đều đều bị đôi môi mang tính xâm lược này hoàn toàn thiêu đốt sạch, Quân Phi Hoàng không thể suy nghĩ, thậm chí kìm lòng không được đáp lại hắn, nướt bọt không cách nào nuốt thuận theo khóe miệng chảy xuống, nhưng Tiêu Mộc Phi vẫn không ngừng động tác. Lần trước vẻn vẹn lướt qua, hắn cũng không biết tư vị đôi môi này so với tất cả mỹ nhân hắn từng sủng hạnh qua đều càng ngọt nị, mang theo mùi rượu trân quý của hắn, lại càng hơn là mùi thơm ngào ngạt say lòng người.

Phát giác Quân Phi Hoàng giãy dụa, hắn hơi hơi thả chậm động tác, lời nói hỗn tạp nhiệt khí quét qua trên đôi môi hồng diễm của y, mang theo khiêu khích rõ ràng. “Ái khanh, hô hấp……”

Quân Phi Hoàng ***g ngực phập phồng, không chịu được thở hổn hển, cho là y sẽ lại hung dữ trừng tới, lại không nghĩ hoàng hậu này của hắn liền hô hấp cũng không kịp, hắn nhịn không được vừa cười, vừa cúi đầu nhẹ nhàng chậm chạp hôn lên môi vẫn đang mở của y. “Dùng mũi hô hấp ah …… sỏa hoàng hậu.”

Lần thứ ba hôn, ôn nhu làm Quân Phi Hoàng chìm đắm, như gặp phải bảo ái trên môi Tiêu Mộc Phi, y cuối cùng không thể chống cự!

Có lẽ từ lúc trong thành Ung Châu, y liền khát vọng ánh mắt ôn nhu của người này…… Phát giác tâm ý của mình, Quân Phi Hoàng càng ra sức giãy dụa. “Buông ra……”

Tiêu Mộc Phi không để ý đến, chỉ đem hai tay y áp chế trên đỉnh đầu, trước không quên lục soát trên người y quả thực không có hung khí xong, lớn mật xé mở xiêm y trước ngực y, Quân Phi Hoàng chỉ có thể nhắm chặt hai mắt quay đầu, lại không nghĩ trong bóng tối càng có thể phát giác nhất cử nhất động của nam nhân, thậm chí là hô hấp quét tại trên thân thể xích lõa nóng rực, mà mỗi hơi thở kia, đều thổi lên nhiệt nóng chôn dấu trong người y, đốt cháy dục vọng không thể nói dưới đáy lòng y!

Tiêu Mộc Phi mơn trớn ***g ngực nóng hổi của y, cuối cùng dừng lại trước đạm hồng nổi lên trước ngực y, yêu thích xoa bóp không buông tay. Cái hôn ẩm ướt lan đến cổ y, khi gáy bị nam nhân ngậm vào miệng, Quân Phi Hoàng rốt cuộc không cách nào khắc chế rên rỉ lên tiếng, một tiếng than nhẹ này phảng phất như cổ vũ nam nhân, càng phát ra mảnh hôn lửa nóng uốn lượn xuống dưới, thẳng đến đầu ngực đứng thẳng trong không khí của y, nam nhân chẳng biết tại sao lại ác ý nặng nề bóp một cái, Quân Phi Hoàng bị đau mà thất thanh ngâm nga, mở ra hai mắt không bị khống chế nổi lên một màn lệ, lúc nước mắt gần như ủy khuất chảy xuống, lưỡi Tiêu Mộc Phi ngậm vào đầu ngực sưng đỏ của y, giống như an ủi nhẹ ngậm hút, nhưng Quân Phi Hoàng chỉ là cắn chặt môi dưới, lại không nguyện phát ra bất kỳ thanh âm gì.

Càng là thoải mái, y cắn càng mạnh, thẳng đến Tiêu Mộc Phi chẳng biết lúc nào dừng lại động tác, y mới mở ra hai mắt mờ mịt nước, nhìn vào mĩ mâu mang theo bất đắc dĩ cùng yêu thương cưng chiều của nam nhân.

“Đừng cắn, đều chảy máu.” Tiêu Mộc Phi một mặt nhẹ nói, một mặt dùng lưỡi chậm rãi lướt qua vết thương trên môi y. “Giống như bổn vương khi dễ ngươi……”

Quân Phi Hoàng cuối cùng dừng cắn chặt răng, Tiêu Mộc Phi thấy thế cũng buông tay y ra, lại vẫn là nhẹ nhàng mà liếm hôn lấy miệng vết thương của y, động tác như là bao nhiêu không muốn cùng đau lòng lại làm tay được trở lại tự do của Quân Phi Hoàng không cách nào đẩy hắn đang ở trên người mình ra.

Phát giác tay y đặt trên đầu vai chính mình, giống như khước từ lại không dùng lực, Tiêu Mộc Phi khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi: “Thật không nguyện ý?”

Quân Phi Hoàng trừng mắt nhìn, nước mắt trầm tích quá nhiều liền thuận theo khóe mắt y chảy xuống, Tiêu Mộc Phi cúi đầu liếm đi, một điểm hơi mặn khuếch tán trong miệng, hắn liễm hạ hai mắt, nói không rõ thất lạc dưới đáy lòng. Quân Phi Hoàng nhìn thần sắc như ủy khuất cảu hắn, đáy lòng đúng là căng thẳng!

Đến tột cùng là ai khi dễ ai……

Như là nhớ tới cái gì, Tiêu Mộc Phi lại nhìn về phía y. “Trước tiên nói rõ ràng, bổn vương cũng không có hư tình giả ý đùa bỡn ngươi.”

“Cái này tính là gì……”

Tiêu Mộc Phi thiển thiển nhất tiếu. “Tự xem như lưỡng tình tương duyệt ah.”

“Ai với ngươi lưỡng tình tương duyệt?”

Quân Phi Hoàng quay đầu đi không nhìn tới của hắn cười, ai ngờ Tiêu Mộc Phi lại đụng lên, giống như chơi đùa hôn lấy mặt y, y quay đầu muốn trốn, Tiêu Mộc Phi lại thuận thế hôn lên tai y, mơ hồ không rõ một tiếng ái khanh lại như xin khoan dung lại như khẩn cầu, Quân Phi Hoàng trừng hướng hắn, nam nhân dường như buông tha nhất tiếu, thở dài không rõ hỗn tạp gì lại nhẹ như vậy, lại nặng nề mà đánh lên ngực Quân Phi Hoàng, nhìn Tiêu Mộc Phi liền muốn đứng dậy, y cắn răng, thân thủ kéo lấy vạt áo Tiêu Mộc Phi đem người kéo lại.

“Không cho phép đi!”

Mắt phượng đào hoa xẹt qua một tia kinh ngạc, nhưng thấy động tác xấu hổ che đầu sau khi nói xong của y, Tiêu Mộc Phi không khỏi bật cười. Sao mà có người như vậy?

Chậm chạp đợi không được động tác hắn, Quân Phi Hoàng nghiêng đầu nhìn, mới phát hiện Tiêu Mộc Phi chỉ là ngồi ở bên cạnh y, trong mắt tràn ngập hài hước, cũng giống như đang đợi cái gì, trừng mắt khuôn mặt được tiện nghi lại còn khoe mẽ kia, Quân Phi Hoàng khắc chế không được liền muốn đi đánh, lại làm cho Tiêu Mộc Phi dễ dàng cầm lấy nắm tay không có mấy lực của y, thấy Tiêu Mộc Phi ngậm vào ngón tay y, trên mặt Quân Phi Hoàng lại nóng lên!

“Ngươi…… Rốt cuộc có làm hay không?”

Tiêu Mộc Phi cười đè lên y, thấp giọng nói: “Bổn vương là muốn nghe một chút ái khanh còn có gì phân phó?”

“Y phục.”Há có đạo lý Tiêu Mộc Phi một thân chỉnh tề, y nhưng lại ngay cả xiêm y đều bị xé?

Tiêu Mộc Phi tòng thiện như lưu (biết nghe lời phải; biết lắng nghe; biết phục thiện),cười bỏ đi tất cả y phục trên người, thấy y trộm dò xét cũng không e lệ, ngược lại phóng mị nhãn đến, Quân Phi Hoàng khốn quẫn quay mặt, Tiêu Mộc Phi cởi hết sạch xong liền tới cởi y phục của y, Quân Phi Hoàng vùng vẫy vài cái, liền nhắm mắt thuận theo hắn.

“Ái khanh còn có gì phân phó? Bổn vương cam đoan tuyệt đối tuân theo.”

Quân Phi Hoàng hoài nghi khuôn mặt tươi cười không thành khẩn của hắn, Tiêu Mộc Phi không nói, chỉ cười dịu dàng cùng hắn đối mặt nhìn, một lúc sau, Quân Phi Hoàng quay đầu, lầm bầm nói cái gì, Tiêu Mộc Phi cố gắng nghe, rõ hắn y muốn là: “Không cho phép để ta đau.”

“Không để ngươi đau!” Tiêu Mộc Phi cười nói, lại nhu hòa hôn lên y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.