Hoa Ninh tươi cười rời đi, Tiêu Mộc Phi một mình đi vào trong trướng. Quân Phi Hoàng vẫn chưa tỉnh, thoạt nhìn lại thoải mái hơn nhiều, ít nhất đã nằm bình tĩnh. Buông thuốc an thần, Tiêu Mộc Phi ngồi bên mép giường, đột nhiên không hiểu vì sao chuyện lại biến thành như vậy?
Hắn chỉ là…… Đang muốn vì tâm tình chính mình giải thích, lại đột nhiên thấy mắt Quân Phi Hoàng thoáng giật giật, hắn vội vàng tiến lên kêu: “Ái khanh, ái khanh!”
Quân Phi Hoàng mở hai mắt, trông thấy hắn lập tức đứng dậy một tay giữ chặt cổ áo gần ngay trước mắt kia, tay kia nắm chặt thành quyền, lại run rẩy không hạ thủ.
Tiêu Mộc Phi đầu tiên là hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng ung dung hy sinh, nhưng thật sự đợi quá lâu, lại thủy chung không có đau đớn như tưởng tượng, hắn lại mở mắt ra. “Ngươi khách khí cái gì?”
“Thần thiếp không phải khách khí, là không còn khí lực.” Nói xong, y buông tay, đẩy Tiêu Mộc Phi liền muốn đứng dậy, Tiêu Mộc Phi vội vàng mang y đè lại giường.
“Ngươi không thể đứng dậy.”
“Vương gia còn muốn đem ta ném vào trong rương?”
Tiêu Mộc Phi một mặt giữ không để y đứng dậy, một mặt nói: “Ta sẽ không, lần này là lỗi của ta, không bao giờ có lần sau.”
Quân Phi Hoàng nhắm mắt, không nói thêm, Tiêu Mộc Phi lẳng lặng nhìn y, lo lắng hồi lâu mới thân thủ dò xét độ nóng trán y, Quân Phi Hoàng xoay người liền bỏ qua tay hắn, hắn cũng không sinh khí, lại vỗ vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nang-vi-phuong/2839020/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.