Lúc này cũng không có Cố Hiểu Khanh cùng Đỗ Thương Lược ngăn trở, nhưng Quân Phi Hoàng chỉ là nhìn hắn, rồi mới cười một tiếng, bộ dáng cầm chủy thủ kia cũng không giống muốn ném về phía hắn, Tiêu Mộc Phi đang do dự lấy có hay không nên tiến lên đoạt lại hung khí, Quân Phi Hoàng đã động thủ.
“Ngươi!”
Chủy thủ này không bị ném ra, mà rõ ràng đang trên tay Quân Phi Hoàng linh xảo vòng vo vài vòng, hướng về phía bớt trên mặt y hạ một đạo, tính toán thật chuẩn, liền từ hồng ban trên trán y vạch một đường đến khóe mắt, như y từng đối gương đồng xem qua ngàn vạn lần, cũng lấy ngón tay vô số lần xác nhận qua một lượt không chút nào chần chờ.
Tiêu Mộc Phi nhìn ra được Quân Phi Hoàng không có sử dụng bao nhiêu lực khí, nhưng chủy thủ này hiển nhiên cực kỳ lợi hại, máu tươi lập tức từ miệng vết thương tuôn ra, đầu tiên là một giọt một giọt huyết châu, rồi sau đó tụ thành một dòng nhỏ từ khuôn mặt y chảy xuống, nhưng y vẫn nhìn Tiêu Mộc Phi, ánh mắt một mảnh bình tĩnh không dao động, trái lại ánh lên sự kinh ngạc của nam nhân.
“Vương gia nói sai rồi, không phải hoài nghi, mà là hy vọng, vương gia hy vọng đó là một chướng nhãn pháp dùng để khảo nghiệm vương gia.” Vừa nói, y vừa cười, máu tươi từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. “Đáng tiếc làm vương gia thất vọng rồi, đây là khuôn mặt xấu xí thật sự.”
Leng keng một tiếng, chủy thủ rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nang-vi-phuong/2839009/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.