Ngồi bên cạnh anh ta là cô người mẫu Lôi Ân Ân.
Thỉnh thoảng Lôi Ân Ân lại cọ bộ ngực khủng của cô ta vào người của Lục Nguyên Đăng, hình ảnh này khiến tôi cảm thấy cay mắt.
Tôi không nhịn được mà nghi ngờ, Lục Nguyên Đăng đến đấy là để giúp Tống Trọng rửa sạch tin đồn.
“Tổng giám đốc Lục, anh đúng là cứu người trong lúc nguy cấp mà.” Tống Trọng mỉm cười đi đến, sau đó nói với Lục Nguyên Đăng một câu đầy ẩn ý.
Ý tưởng này của anh ta hoàn toàn giống tôi.
Lục Nguyên Đăng chỉ mỉm cười chứ không thừa nhận hay phủ nhận, giống như những lời đồn nhảm nhí kia không hề ảnh hưởng gì đến anh ta cả.
Ánh mắt của anh ta lại hướng về chỗ của tôi: “Tổng giám đốc Tống, dạo gần đây khẩu vị của anh có phần đạm bạc nhỉ.”
Rõ ràng là Lục Nguyên Đăng muốn nói tôi kém hơn cô em ngực khủng ngồi bên cạnh anh ta mà! Tôi liếc anh ta một cái rồi cũng không thèm để ý nữa.
Tôi không thể giải thích nội hàm của bản thân cho loại sinh vật nông cạn như anh ta hiểu được cả.
Tống Trọng liếc mắt nhìn tôi, khoé miệng mang theo ý cười: “Anh cũng đừng nhìn bề ngoài, thực ra móng vuốt của con mèo hoang này cũng sắc bén lắm.”
Nói xong liền dẫn tôi đến chỗ ngồi.
Tôi kinh ngạc nhìn Tống Trọng, hình như anh ta cũng không cà lơ phất phơ như bên ngoài. Bởi vì ít nhất anh ta cũng nhìn thấu được con người tôi.
Tôi vẫn luôn tự nhận khi ở công ty tôi đều kìm nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/208351/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.