Chương trước
Chương sau
Đột nhiên xuất hiện tiếng kêu khiến tôi đần người tại chỗ.
Phía trên, một chậu hoa rơi xuống.
Rầm một tiếng rơi nát. Mà vị trí rơi cách tôi chỉ vài chục centimet mà thôi.
Nếu vừa nãy tôi bước thêm hai bước, có thể đã bị đập trúng nát đầu rồi.
Tôi sờ sờ cái đầu còn nguyên của mình, cảm thấy vẫn còn vô cùng sợ hãi.
“Có bị thương không.” Lục Nguyên Đăng bước nhanh đến, anh cau mày hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, ánh mắt hướng về phía trên lầu nhìn lại. Chậu hoa từ đầu rơi xuống, là vô tình hay cố tình?
Nếu là vô tình thì lại quá trùng hợp.
Mà như là cố tình thì ai lại có thể đoán chuẩn thời gian ra ngoài của tôi đến vậy.
Tôi suy nghĩ không ra, liền không nghĩ tiếp nữa.
“Trời đã tối như vậy cô còn muốn đi đâu, ở lại trong phòng nghỉ ngơi không tốt hơn sao.” Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói.
“Tôi đói bụng, muốn đi ra ngoài ăn khuya mà thôi.” Tôi bĩu môi, hơi uất ức nói.
Mắt anh trầm xuống nhìn quanh một vòng lại thấp giọng: “Chỉ đi một mình.”
Nghĩ lại ý trong lời anh vừa nói, tôi mới nhớ ra anh còn chưa biết việc Khương Hải đã về nước rồi.
“ừm.” Tôi thấp giọng nói rồi quay người đi ra bên ngoài.
Vừa bước được hai bước bỗng bị Lục Nguyên Đăng kéo lại.
Lại là một chậu hoa rơi “rầm” một tiếng trước mắt tôi!
Là ai?
Lần này tôi có thể chắc chắn, có người cố ý! Một lần có thể là ngoài ý muốn, nhưng những hai lần chắc chắn là muốn hại tôi!
Lục Nguyên Đăng khẽ cau mày, nói với tôi: "Báo cảnh sát đi."
Tôi cũng nghĩ thế, vội vàng lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Hiệu suất của cảnh sát Nước Pháp rất cao, rất nhanh liền đến đây.
Quan sát một chút hiện trường rồi nhanh chóng tìm ra gian phòng hiềm nghi.
Khi tôi đứng trước của gian phòng quen thuộc kia, cả người không nói nên lời.Đọc nhanh tại Vietwriter com
Đây là phòng của Lục Nguyên Đăng, nếu như trong phòng còn có người khác thì đó chắc chắc Quý Vương Nhung.
Lục Nguyên Đăng xem ra đã sớm đoán được.
Cảnh sát gặng hỏi Quý Vương Nhung, cô ta thề thốt phủ nhận, nói chỉ là ngoài ý muốn.
Mặc dù trong lòng tôi luôn thấy áy náy đối với Quý Vương Nhung, nhưng cô ta lại cố ý muốn hại tôi, tôi không muốn nhân nhượng nữa:
"Cô nói ngoài ý muốn là hai chậu hoa lại trùng hợp như vậy rớt xuống trước mặt tôi, nếu Lục Nguyên Đăng không nhắc nhở tôi, có thể tôi đã bị đụng nát đầu mà chết rồi!" Tôi tức giận nói.
Quý Vương Nhung khinh thường cười nói: "Địa cầu rộng lớn, không thiếu cái lạ, chỉ là trùng hợp mà thôi, có gì kỳ quái đâu chứ. Cô nói tôi cố ý muốn hãm hại cô, có chứng cứ sao? Mà tôi phải nói với cô, Lục Nguyên Đăng cô vừa nói tới là chồng tôi, có quan hệ như thế nào với cô, cô nói đi!"
Quý Vương Nhung nói một tràng khiến tôi là câm nín không trả lời được.
Tôi biết cô ta hại tôi là bởi vì quan hệ không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia của tôi và Lục Nguyên Đăng, chắc chắn cô ta hận tôi hận đến tận xương tủy. Nói cho cùng, tôi mới chính là mồi dẫn lửa của mọi chuyện.
Mà tôi biết, nếu như lại kiên trì so đo nữa, Quý Vương Nhung có lẽ sẽ lựa chọn ngọc đá cùng vỡ, công khai quan hệ giữa tôi cùng Lục Nguyên Đăng.
Đến lúc đó, cuộc sống của tôi, chắc chắn sẽ bởi vì danh hiệu tiểu tam này mà bị hủy hoại không ra gì.
Không có chứng cứ, Quý Vương Nhung cũng là người có thân phận, cuối cùng cảnh sát chỉ có thể không giải quyết được gì.
Cảnh sát đi khỏi, trong phòng chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Truyện được mua bản quyền đăng trên ứng dụng điện thoại Mê Tình Truyện! Tải Mê Tình Truyện để ủng hộ tác giả nhé!
Quý Vương Nhung cười lạnh đứng ở nơi đó, cắn răng nghiến lợi nói với tôi: "Ninh Khanh, có tôi ở đây, trận chung kết ngày mai,cô đừng hòng lấy được giải thưởng nào!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.