Nói đoạn, tôi lấy ví tiền, rút tấm thẻ màu đen Lục Nguyên Đăng cho tôi ở trong ra, đưa cho ông chủ. “Quẹt thẻ đi.” Tôi chưa từng nghĩ đến việc sẽ tiêu tiền của Lục Nguyên Đăng, nhưng xét theo tình hình hôm nay, tôi chỉ có thể làm vậy. Mặc dù trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu, nhưng chí ít nó cũng có thể giải quyết tình trạng khẩn cấp này. Ông chủ vừa thấy tấm thẻ màu đen, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, nịnh nọt nói với tôi: “Cô gái xinh đẹp này đúng là thú vị, nói có tiền sớm chút thì có phải là xong rồi không, lại để thành ra hiểu lầm lớn đến vậy.” Ông ta nhận thẻ, nhanh chóng quẹt tiền, cười nói với hai vị cảnh sát: “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, đây chỉ là hiều lầm thôi, làm phiền các cậu rồi,” Cảnh sát thấy không còn chuyện gì nữa, chép miệng rời đi. “Một nhà thiết kế, lấy đâu ra lắm tiền đến vậy? Ấy thế mà cô còn không biết xấu hổ nói cái gì mà cây ngay không sợ chết đứng?” Thẩm Ninh liếc xéo cái thẻ trong tay tôi, vẻ mặt không cam lòng. Ánh mắt Quý Vương Nhung cũng rơi xuống tấm thẻ màu đen kia, sắc mặt hơi hơi biến đổi. Chắc cũng biết là không còn kịch hay để xem nữa, Thẩm Ninh kéo Quý Vương Nhung đi. Nhất Nặc cũng đi qua chỗ tôi, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói với tôi: “Làm tôi sợ muốn chết, tôi còn cứ nghĩ cô không đền nổi rồi bị tóm về cục cảnh sát cơ đấy.” Tôi cười với cô ấy, ánh mắt quét một vòng quanh tiệm, hỏi: “Trong tiệm còn có bình hoa nào giống vậy nữa không?” Suy cho cùng cũng tiêu đến tiền rồi, nên tôi không ngại tiêu thêm một chút. “Cô vẫn chỉ để mắt đến cái bình hoa này thôi à, coi như số cô may, vừa khéo còn một cái nữa.” Nhất Nặc đưa một cái bình hoa cho tôi, tôi ngắm nghía một hồi, cũng không khác cái trước là mấy. Tôi mang bình hoa về nhà, cả một đường đi cực kì cẩn thận, chỉ sợ làm vỡ lần nữa. Hôm nay chắc tôi bị sao Thái Bạch chiếu, đúng là xui xẻo vô cùng. Cũng may là Lục Nguyên Đăng vẫn chưa về. Tôi cẩn thận từng li từng tí đặt bình hoa lên kệ TV, tôi hỏi dì Vương: “Dì có thấy cái bình hoa này giống với cái lúc trước không?” “Tôi thấy không khác là mấy.” Dì Vương vừa ý gật gật đầu, tôi nghe vậy cũng nhẹ hết cả lòng. Bình thường Lục Nguyên Đăng không hay ở nhà, không chừng ngay cả hình dáng bình hoa thế nào chắc anh cũng quên mất tiêu rồi. Dì Vương vội vàng làm cơm, sau khi tôi xử lý vết thương trên mặt xong cũng xuống phòng bếp phụ dì một tay. Chủ yếu là xào rau thôi, đồ ăn kiểu này chắc cũng không đến nỗi quá khó ăn. Chúng tôi vừa làm cơm xong thì Lục Nguyên Đăng về. Hình như hôm nay anh về rất sớm, cũng may tôi kịp về trước anh. “Anh về rồi à, ăn cơm thôi.” Tôi vừa tháo tạp dề vừa nói với anh. “Anh ăn rồi, hai người ăn đi.” Lục Nguyên Đăng ngay cả nhìn cũng không nhìn tôi một cái, trực tiếp ngồi lên ghế sô pha. Trước mặt anh, vừa khéo là chiếc bình hoa kia. Tôi và dì Vương nhìn nhau, nơm nớp lo sợ ăn cơm. Chắc là có tật giật mình nên là tôi cứ cảm giác ánh mắt của anh thỉnh thoảng lại nhìn về phía đối diện. Tôi cực kì hoang mang, và hai ba miếng đã xong bữa cơm, lén lút thoát khỏi hiện trường vụ án. Không lâu sau đó, Lục Nguyên Đăng đến gõ cửa phòng tôi. Xong rồi, không phải đã bị anh phát hiện ra rồi chứ? Tôi chột dạ, cứ trốn trong phòng không biết có nên mở cửa hay không. Nhưng mà không mở cửa thì có phải rất khả nghi không nhỉ? Sau khi lưỡng lự năm hồi bảy lượt tôi mới đi ra mở cửa. Ánh mắt Lục Nguyên Đăng hạ xuống mặt tôi, mày nhíu chặt, duỗi tay ra chạm vào vết thương của tôi. “Mặt em sao thế?” Giọng anh trầm thấp, rõ ràng mang theo chút ý tứ không vui. “Không cẩn thận bị thương.” Tôi thuận miệng nói, thân thể bất giác lùi về phía sau. Ai ui, sao tôi có thể quên mình là người dựa vào mặt để kiếm cơm nhỉ. Trên mặt có vết thương dài thế này, nếu mà để lại sẹo, có khi nào Lục Nguyên Đăng sẽ chán ghét tôi, sau đó đuổi tôi ra khỏi nhà không? Nghĩ đến khả năng này, tôi cảm thấy có chút phấn khởi. “Sao lại để bị thương?” Tôi cứ nghĩ Lục Nguyên Đăng chỉ tùy tiện hỏi cho có thôi, ai ngờ anh lại truy cứu đến cùng. Tôi đành tiếp tục bịa chuyện. “Em không cẩn thận làm vỡ cái ly, mảnh thủy tinh bắn qua mặt nên mới bị thương.” “Thủy tinh?” Lục Nguyên Đăng mang theo ý vị sâu xa nhìn tôi một cái, tiếp đó duỗi chân đi vào trong phòng, ngồi lên giường tôi, cười nhạt nhìn tôi: “Buổi chiều hôm nay, điện thoại anh nhận được hai tin nhắn, em tiêu 10 tỷ, mua cái gì vậy?” Tôi giật mình. Tôi cứ cho rằng mấy người có tiền như Lục Nguyên Đăng sẽ không làm mấy việc bảo mật thẻ gì gì đâu. Tôi chột dạ, đi đến ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh nũng nịu nói: “Anh cho em tiền chẳng lẽ lại không để em tiêu à? Em thích mấy thứ, chẳng lẽ không được mua ạ?” “Đương nhiên có thể.” Nghe xong lời này của anh, tôi liền thở phào nhẹ nhõm. Cũng may mĩ nhân kế còn có hiệu quả, bằng không tôi thật sự không biết nên giải thích sao cho ổn thỏa. Con số 10 tỷ lớn đến vậy, tôi cũng chẳng biết tôi có thể mua được cái gì? “Nhưng mà, từ bao giờ em lại thích đồ cổ thế, sao anh không biết?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]