Bị anh chọc cho tức điên, tôi thật sự không muốn ở cùng một không gian với anh nữa.
Bây giờ đã muộn rồi, gió khá mạnh, tôi cũng cảm thấy hơi lạnh.
Lục Nguyên Đăng lái xe thong thả đi đằng sau tôi.
Tôi đi nhanh anh cũng lái nhanh, tôi đi chậm anh cũng chậm lại.
Phía sau vẫn luôn có ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, tôi rất mất tự nhiên.
"Lục Nguyên Đăng, rốt cuộc anh muốn sao?! Đừng đi theo em nữa được không." Tôi tức điên quay lại hỏi anh.
"Đường về nhà có mỗi đường này, em dám chắc là anh đi theo em à?"
Anh làm bộ nhún vai, tỏ vẻ cực kỳ vô tội.
Xe của anh đã chạy với tốc độ rùa bò rồi, còn nói là không đi theo tôi?
Thôi bỏ đi, lúc anh nổi tính vô lại thì tôi đâu phải đối thủ của anh!
Tôi đành dừng lại, kéo cửa xe ra ngồi lên.
Lục Nguyên Đăng khẽ cười, chân đạp ga phóng đi, khác hẳn một trời một vực với tốc độ rùa bò ban nãy.
Vừa vào đến cửa, Lục Nguyên Đăng đã áp tôi lên bàn, vén váy tôi lên.
"Anh làm gì đấy?"
Tôi giật mình, bối rối nhìn Lục Nguyên Đăng.
Chẳng lẽ anh ấy đến thời kỳ động dục rồi, sao lại đói khái thế?
"Em chủ động như vậy, anh ta đương nhiên không thể thờ ơ." Người đàn ông nhẹ nhàng cắn bờ vai tôi, âm thanh trầm thấp tràn đầy mê hoặc.
"Em chủ động lúc nào?" Tôi mặt mày ngơ ngác.
"Em đã chủ động mua áo mưa rồi, chẳng lẽ không phải là muốn anh yêu em sao?"
Còn lâu ấy!
"Em chỉ mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246616/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.