Tôi lục tung bàn làm việc, kể cả dưới đất cũng không tìm thấy bản thiết kế kia.
Trời hôm nay cũng không có gió, bản thiết ấy đâu thể mọc cánh tự bay được!
Chắc chắn chỉ chút nữa thôi, Thẩm Ninh sẽ đến giục tôi giao bản vẽ, nếu không giao ra được thì không biết sẽ bị cô ta chèn ép thế nào nữa!
Vừa nhắc đến tên, người đã xuất hiện.
Thẩm Ninh đi tới cạnh tôi rồi chìa tay ra.
"Bản vẽ kia đâu rồi? Đưa đây cho tôi."
Tôi sững người, một lúc sau mới bối rối nói với cô ta, "Tôi không tìm thấy nó đâu cả."
"Không tìm thấy hay là làm mất rồi? Hay cô đưa cho người khác?"
Thẩm Ninh nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ, cứ như thể tôi là gián điệp thương mại không bằng.
"Mất rồi, trước khi tôi lên tầng, nó vẫn còn ở đây. Nhưng xuống xong thì không tìm thấy nữa." Tôi giải thích rồi nhìn các đồng nghiệp xung quanh, mong rằng sẽ có người làm chứng cho tôi. Nhưng tôi nhìn xong, lại bỏ cuộc.
Trừ tay sai của Thẩm Ninh thì chính là những kẻ nhát gan, sợ phiền, họ sẽ không giúp tôi.
"Cô nghĩ tôi là đứa nít con ba tuổi sao? Bản vẽ quan trọng như thế mà đánh mất được hả? Cô có biết, nếu bị lộ thông tin ra ngoài thì công ty sẽ phải chịu tổn thất lớn đến mức nào không?"
Thẩm Ninh cao giọng chất vấn, như thể muốn cho toàn thế giới biết chuyện này.
Nhưng có là có, không là không. Nếu cô ta nhất định muốn vu khống tôi, thì tôi khẳng định sẽ không bỏ qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246612/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.