Nó để chế độ loa ngoài, cho nên tôi nghe rất rõ từng động tĩnh đầu dây bên kia.
Tút tút~
Rất lâu đầu dây bên kia không có ai nhận điện thoại.
“Chết tiệt, tại sao lại không nghe?” Ninh Uy Phước không cam lòng, lại dứt khoát gọi một cuộc nữa.
Sau khi chuông rung hai hồi, có người nhấc máy.
“Dạ, xin chào, xin hỏi cô là?”
Người nói là một phụ nữ.
Mà giọng nói đó, tôi nằm mơ cũng không dám quên.
Quý Vương Nhung.
Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung ở cạnh nhau?
“Cô là Lục...”
Ninh Uy Phước còn chưa nói hết câu, tôi đã giựt mạnh điện thoại, vứt thẳng qua cửa sổ.
Bất kể thế nào, tôi cũng không thể để Quý Vương Nhung biết được mối quan hệ giữa tôi và Lục Nguyên Đăng.
Nếu không, Lục Nguyên Đăng cũng sẽ không bỏ qua cho tôi.
“Ninh Khanh, con tiện nhân này, đưa tiền cho tôi! Mau bảo Lục Nguyên Đăng đưa tiền cho tôi, nếu không tôi sẽ đâm chết chị!”
Quay lưng về phía Ninh Uy Phước, tôi không nhìn rõ sắc mặt của nó.
Nhưng nghe những lời thốt ra từ miệng nó, trái tim tôi thật sự buốt lạnh.
Em trai của tôi, bây giờ lại muốn đâm chết tôi, đúng là buồn cười chết mất.
Tôi ép bản thân phải bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói với Ninh Uy Phước: “Uy Phước, em nghe chị nói, nhất định không được manh động. Chị có tiền, nhưng mà túi xách để ở bệnh viện rồi. Em có thể cùng chị tới bệnh viện lấy, chị nhất định sẽ đưa tiền cho em.”
Dao kề trên cổ tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể cứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246602/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.