Buổi chiều vừa cãi nhau một trận, bây giờ lại mặt dày tìm tới. Lục Nguyên Đăng nhất định sẽ cảm thấy tôi ti tiện đến tận xương tủy.
Gõ cửa, không ai phản ứng.
Tôi nghĩ, anh ấy cố ý giả vờ không nghe thấy.
Chưa từ bỏ ý định, tôi lại gọi điện thoại cho anh ấy. Nếu muốn không bị mẹ tôi quấy rầy, tôi chỉ có thể tới quấy rầy Lục Nguyên Đăng.
Gọi một lần, anh ấy không nghe máy.
Tôi tiếp tục gọi, dù gì điều tôi có là kiên trì, gọi tới khi anh ấy nghe mới thôi.
Sau khi gọi ba bốn cuộc, Lục Nguyên Đăng rốt cuộc cũng nghe máy.
Đầu dây bên kia rất ồn ào, cảm giác anh ấy dường như không có nhà.
“Chuyện gì?”
Anh ấy lạnh lùng hỏi, lời nói không mang theo chút ấm áp nào.
“Em đang ở trước cửa nhà anh.” Tôi nói một câu rồi chờ câu trả lời của anh ấy.
Nhưng Lục Nguyên Đăng quả là một người kiên nhẫn, qua mấy phút vẫn không nói câu nào.
Tôi rất sợ Lục Nguyên Đăng im lặng không nói, cuối cùng vẫn phải tự phá vỡ sự im lặng.
“Anh có thể trở về không, chúng ta nói chuyện của Ninh Uy Phước.” Tôi cắn môi, hạ thấp giọng nói.
Tôi vừa chọc giận Lục Nguyên Đăng, nếu thái độ bây giờ không tốt, sự việc có thể sẽ không có chuyển biến.
Nhưng có lẽ tôi nghĩ Lục Nguyên Đăng quá mức rộng lượng rồi.
“Lúc nãy em xuống xe, thái độ không phải như vậy. Em muốn nói chuyện, nhưng anh không muốn nói với em.”
Trái tim chớp mắt lạnh lẽo rơi xuống đáy.
Lần này, tôi càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246594/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.