Đến phòng 306.
Lục Nguyên Đăng có bệnh ư?
Vợ đến rồi còn bắt tôi đi qua? Chuẩn bị để vợ anh ấy tặng tôi hai cái bạt tai à?
Mà anh ấy ở khách sạn nào tôi cũng không biết, qua đó kiểu gì?
“Không tới.” Tôi đáp gọn lỏn.
Rất nhanh, Lục Nguyên Đăng trả lời tôi.
“Em không tới, anh sẽ qua.”
Tôi quăng điện thoại di động ở đầu giường, không thèm để ý đến anh ấy.
Anh ấy lại không biết tôi ở căn phòng nào trong khách sạn, tôi không sợ anh ấy!
Một phút sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tôi lập tức nhảy lên giường, ngơ ngác ngồi trên đó, hoàn toàn không biết nên làm sao cho phải.
Ây da, Lục Nguyên Đăng chắc chắn ở cùng một khách sạn với tôi, nếu không... sao tới nhanh vậy chứ?
Tôi không dám đi mở cửa.
Lục Nguyên Đăng tự mình đến tìm tôi, chắc chắn sẽ không có chuyện tốt đẹp gì. Cộng thêm tin nhắn trước đó, ngữ khí bất thiện kia, tôi càng hoảng.
Điện thoại di động ở đầu giường rung lên, tôi cầm lên nhìn thử, tin nhắn chỉ có hai chữ, đơn giản như phong cách làm việc nhất quán của Lục Nguyên Đăng.
“Mở cửa.”
Bên ngoài chỉ vang lên hai tiếng gõ cửa rồi ngừng lại nhưng tôi biết Lục Nguyên Đăng vẫn còn ở đó. Tôi càng biết rằng nếu đêm nay tôi không mở cửa, nhất định phải chết.
Đương nhiên, mở cửa cũng chưa chắc có thể sống.
Do dự mãi, tôi mang dép đi mở cửa.
Lục Nguyên Đăng trực tiếp sải bước đi vào, ngồi bên giường.
Trên giường nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ tươi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246585/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.