Tôi cảm giác mình sắp bị Khương Hải hại chết.
Lúc nào gọi không gọi, lại cứ chọn lúc có Lục Nguyên Đăng thì gọi điện thoại đến.
“Sao không nghe?”
Lục Nguyên Đăng cười nhìn tôi, càng khiến tôi sợ nổi da gà.
Tôi biết, nếu tôi không nghe, Khương Hải nhất định vẫn sẽ gọi tới. Tính tình của cậu ấy vẫn luôn rất bướng bỉnh.
Không có biện pháp, tôi chỉ có thể cầm điện thoại di động đứng dậy, mỉm cười nói với Lục Nguyên Đăng: “Em đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Anh ấy kéo lại cổ tay của tôi một phát, trầm giọng nói: “Nghe ở đây.”
Vừa nói, tay vừa vuốt một cái, giúp tôi nhận cuộc gọi.
Này, Lục Nguyên Đăng!
Nghe thì nghe, tôi không có gì khuất tất, sợ cái gì!
“Alo, Khương Hải à, có chuyện gì?” Tôi mở miệng hỏi.
“Vừa nãy sao lại cúp.” Khương Hải hỏi tôi.
“Trượt tay bấm nhầm.”
Rất sợ Lục Nguyên Đăng cảm thấy giữa tôi và Khương Hải có gì đó, sắc mặt tôi thản nhiên nói.
“Hai giờ chiều tôi tới nhà đón cậu, cậu gửi địa chỉ cho tôi đi.”
Lúc này tôi mới nhớ ra, Khương Hải hẹn tôi chiều nay xem phim. Nếu không phải là cậu ấy gọi điện nhắc, tôi cũng hoàn toàn quên mất. Chúng tôi vẫn còn ở thành phố Gia, chạy về cũng không kịp rồi.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi nói với cậu ấy rằng: “Thật ngại quá, tôi tạm thời đi công tác nơi khác, quên gọi điện nói cho cậu biết. Hôm nay tôi không tới được rồi, lần sau đi.”
Khương Hải không nói gì vài giây, chắc là có chút mất mát.
Tôi cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246580/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.