Đã hơn nửa đêm, anh ấy không ở phòng mình, chạy tới phòng tôi làm gì chứ?
Hơn nữa, nghe giọng điệu này tôi cũng đủ biết, Lục Nguyên Đăng đang tức giận. Mặc dù không rõ vì lý do gì.
Tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là mười giờ ba mươi.
Thời gian này là lúc cuộc sống về đêm ở Thành phố Phùng vừa mới bắt đầu.
“Tôi không về muộn.”
Tôi xoay người nhìn Lục Nguyên Đăng, cẩn thận từng li từng tí suy đoán tâm tư của anh ấy.
Nhưng trên thực tế, tôi đoán không ra. Cho tới bây giờ tôi vẫn luôn đoán không ra.
Anh ấy đứng cạnh cửa sổ, đối diện với cổng chính của Lục gia. Tôi đoán, có khi nào anh ấy đã trông thấy tôi đứng bên ngoài lâu như vậy không?
“Cởi quần áo.”
Anh ấy cau mày, lạnh lùng phun ra một câu.
Trong lòng tôi kinh sợ, theo bản năng che kín ngực mình, kiên định nhìn anh ấy, nói: “Không cởi.”
Trước đây tôi còn tưởng rằng Lục Nguyên Đăng chỉ là cầm thú, hôm nay xem ra cầm thú cũng không bằng. Biết rõ thắt lưng của tôi bị thương vậy mà còn không chịu buông tha. Dù anh ấy không quan tâm đến sống chết của tôi, nhưng tôi cũng không muốn chết sớm.
Sắc mặt anh ấy tối sầm, quả thực còn đen hơn bóng đêm bên ngoài.
“Anh nói cởi. Đừng để tôi phải nhắc lại lần nữa.”
Cách xa như vậy, tôi vẫn có thể cảm giác được sự tức giận của anh ấy. Thiếu chút nữa thôi, tôi đã khuất phục dưới uy quyền này.
Khẽ cắn môi, tôi từ chối anh ấy lần nữa.
Ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246566/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.