“Không phải anh không có nhiều thời gian sao?”
Tôi quay đầu, nghi ngờ hỏi anh ấy.
“Chuyện của tôi không tới lượt cô hỏi.” Anh ấy lạnh nhạt nói một câu, sau đó đi lên phía trước, đứng ở cửa nhà Tống Trọng.
Vậy mà anh ấy lại biết cả vị trí cụ thể của nhà Tống Trọng, là anh ấy lén lút điều tra hay là quen biết với Tống Trọng đây?
Tôi cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không hỏi.
Vừa nãy anh ấy bảo chuyện của anh ấy không tới lượt tôi hỏi, nếu tôi lại lo chuyện bao đồng thì có lẽ sẽ chọc giận anh ấy.
“Để tôi đi vào là được.”
Tôi mở cửa ra, sau đó nhanh chóng đóng lại.
Nhưng Lục Nguyên Đăng này không hành động theo lẽ thường.
Nếu tôi để cho anh ấy vào, không phải tương đương với việc thả hổ về rừng hay sao? Còn về phần anh ấy có tức giận không, thì để nói sau đi.
Vừa vào cửa, tôi đã thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tống Trọng ở ghế salon.
Tôi chợt thở phào một hơi, cũng may tôi không cho Lục Nguyên Đăng đi vào.
“Em về rồi.”
Anh ấy đứng dậy, bờ môi khẽ động, bộ dạng giống như muốn hỏi tôi chuyện gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, chỉ có thể nhíu mày nhìn tôi.
“Em tới lấy đồ, sau này em không ở cùng với anh nữa. Tiền trước đây anh đưa cho em, em sẽ tính toán gửi trả cho anh, nếu anh coi như em vi phạm hợp đồng thì em có thể bồi thường tiền vi phạm.”
Tôi và anh ấy đều không nhắc tới Lục Nguyên Đăng, nhưng cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246559/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.