Tại sao lại có nhiều máu như vậy? Tôi giật mình.
“Trên tay anh… nhiều máu quá…” Tôi ngượng ngùng nói.
“Tôi muốn cô!”
Anh ấy không để ý đến lời nói của tôi, ép tôi vào cạnh cửa, cả người dán chặt lên người tôi, hơi thở nóng rực phả vào mặt tôi, có mùi rượu rất dễ chịu.
Tôi không thích đàn ông uống rượu đến say khướt, luôn cảm thấy người bọn họ có mùi rượu rất khó ngửi. Nhưng vì sao mù
i vị trên người Lục Nguyên Đăng lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu như vậy?
Ánh sáng trong phòng rát tối, ánh mắt Lục Nguyên Đăng sáng rực như hai ngọn lửa, nhanh chóng thiêu đốt tôi.
“Anh… anh uống rượu?”
Tôi nuốt nước miếng, co người lại, khẩn trương nói.
“Ừm!” Lục Nguyên Đăng nhẹ nhàng lên tiếng, đôi mắt sâu thẳm cứ nhìn tôi như vậy.
Tôi định nói một câu để hòa hoãn bầu không khí khẩn trương này, nhưng hình như bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Lục Nguyên Đăng biết mục đích đến đây hôm nay của tôi, nếu không anh ấy cũng sẽ không ở nhà chờ tôi. Nhưng anh ấy không đề cập đến, tôi cũng không tiện nói.
Trước đó tôi còn thề thốt nói rằng bản thân sẽ tuyệt đối không làm tình nhân của anh ấy, nhưng mới chỉ có hai ngày, tôi đã tự dâng mình tới cửa.
Tôi cảm thấy, bản thân tôi đúng là một trò cười. Những kiêu ngạo và tự tôn trước đây bây giờ đều rất đáng cười!
Nụ hôn nồng nhiệt của anh ấy cứ thế ập tới, tôi không có chút năng lực phản kháng nào, chỉ có thể mặc cho anh ấy dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246556/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.