Lục Nguyên Đăng không ngại cái thìa tôi đã dùng, mặt tôi lập tức đỏ lên.
Ông chủ đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng che giấu ý cười, có lẽ ông ấy đã coi tôi và Lục Nguyên Đăng là một đôi rồi.
Tuy tôi cảm thấy dùng chung một cái thìa quá mức thân mật nhưng cũng hơi ngại, không dám bảo ông chủ cho tôi thêm một cái.
Lục Nguyên Đăng trả lại thìa cho tôi, tôi nhìn phần cơm còn lại một nửa, không ăn cũng không được, mà ăn cũng không được.
“Mau ăn đi, để nguội thì không ngon đâu!”
Ông chủ đứng bên cạnh thúc giục, không biết có phải ông ấy cố ý hay không.
Nhưng tôi cũng không tiện làm trái ý ông chủ, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục ăn, không dám nhìn biểu cảm của Lục Nguyên Đăng.
Cuối cùng, tôi vất vả ăn xong nửa phần cơm còn lại, tôi gọi ông chủ tính tiền.
“Hai mươi nghìn, đắt hơn trước bảy nghìn.” Ông chủ nhận tiền trong tay tôi, sau đó nói muốn trở về sớm với vợ con, tôi cũng không dám ở lại lâu, nhanh chóng cùng Lục Nguyên Đăng rời đi.
Đi hai bước. Lục Nguyên Đăng chợt hỏi tôi: “Em nghe chuyện nồi lẩu cay hai mươi nghìn chưa?”
Tôi đương nhiên nghe qua rồi.
Hơn nữa, năm đó, phòng kí túc chúng tôi đã vì câu chuyện này mà cười hơn một tháng.
Anh ta đột nhiên nói với tôi chuyện này là có ý gì?
“Anh muốn nói gì?” Tôi bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nhìn Lục Nguyên Đăng.
“Anh muốn nói, anh cũng có thể lấy thân báo đáp, một đêm bao nhiêu lần cũng không thành vấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246551/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.