Bụng của cô gái hơi to ra, chắc là có thai ba bốn tháng.
Lục Nguyên Đăng đỡ cô ta, hành động cực kỳ cẩn thận.
Người phụ nữ này có quan hệ gì với anh ta? Là người phụ nữ trong điện thoại sáng nay sao?
Tôi không ngờ, lại gặp phải cảnh tượng như vậy, đầu óc loạn lên.
Theo bản năng, không muốn để cho Lục Nguyên Đăng thấy tôi.
Để tránh anh ta, tôi cũng thật sự không nghĩ được nhiều như vậy. Dứt khoát tựa đầu vào vai Tống Trọng, tựa vào anh ta đi về phía trước.
Tôi dựa vào gần hành lang, bọn họ đi bên kia hành lang. Tuy nói là gặp mặt bất ngờ, nhưng chỉ cần tôi tránh là được, Lục Nguyên Đăng sẽ không phát hiện ra tôi.
Dù sao chúng tôi cũng không quen thân như vậy.
Khoảng cách mấy bước ngắn ngủi với tôi mà nói, lại giống như trải qua 250 nghìn dặm dài dằng dặc. Lúc về đến phòng bệnh, đến chân cũng mềm ra.
Ôi, sao tôi lại hèn như vậy? Thấy Lục Nguyên Đăng thì tôi trốn cái gì chứ?! Lẽ nào vì tôi nợ tiền của anh ta?
“Anh đi mua ít cháo cho em, em uống nước đã rồi nằm, đợi lát nữa y tá tới truyền dịch cho em, có chuyện thì gọi điện cho anh.”
Tống Trọng nói xong, liền đi ra ngoài.
Không thể không nói, Tống Trọng tuy nhìn bề ngoài lăng nhăng, nhưng thật ra vẫn rất chu đáo.
Sau khi uống cốc nước ấm, tôi thấy dễ chịu hơn một chút rồi nằm xuống giường bệnh nghỉ ngơi.
Tối qua không ngủ ngon, cộng thêm vừa rồi không còn sức lực, bây giờ tôi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-luc-thieu/1246542/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.