Hoàng Diệu Sư lùi về sau vài bước, mặt tái mét.
“Phùng Nam, anh đừng có ngậm máu phun người, lúc trước chúng ta là anh tình tôi nguyện, tôi không ép buộc anh, anh đừng có đổi trắng thay đen.”
Phùng Nam tà mị nhìn Hoàng Diệu Sư, cười lạnh: “Cái gì gọi là ngươi tình ta nguyện chứ, chẳng qua tôi chỉ là thế thân của Tây Ngạn mà thôi. Em không có được anh ta, thế nên mới đến quấy rầy tôi, không phải sao?”
Hoàng Diệu Sư mỉa mai: “Tôi chẳng qua cũng là thế thân mà thôi, anh có tư cách gì mà hoa tay múa chân với tôi? Giờ lại còn làm bộ thân tình, anh không thấy buồn cười sao?”
Ánh mắt Phùng Nam hiện lên một tia hung ác: “Năm đó không phải là em si tình đó sao? Nói cái gì vĩnh viễn, cái gì cả đời chứ? Cả đời dài được đến đâu? Thiểu chút nữa thì tôi cũng bị em lừa. Lúc trước vì trốn tránh Tây Ngạn với chị gái em kết hôn, nên muốn bắt đầu lại, hóa ra không phải là ghét, chỉ là trốn tránh mà thôi.”
Hoàng Diệu Sư tức giận đến run cả người: “Nói vớ vẩn, là anh đến gặp chị tôi nói những lời này, cho nên tôi mới không thể đi. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn lấy thủ hướng của tôi để ép buộc tôi, tốt thôi, dù sao anh cũng muốn phá đám, chả lẽ tôi lại tiếp tục chịu cho anh tra tấn hay sao?”
Phùng Nam đột nhiên tóm lấy tay Hoàng Diệu Sư: “Giờ tất cả đều đã qua rồi, không bằng chúng ta bắt đầu lại một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-bo-o-nha-doi-dien/2847889/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.