Chương trước
Chương sau
Không lâu sau, dưới tác dụng của thuốc, bé con đã ngủ say.

Bạch Tiểu Yêu đem bản thảo vào phòng, vừa để ý Đậu Đậu vừa tranh thủ viết lách.

Đang sốt nên bé con ngủ cũng không yên, khi thì vươn tay, khi thì đạp chăn, Bạch Tiểu Sao lại cẩn thận đắp lại chăn cho cô bé. Sờ trán, thấy cô bé toát mồ hôi, mặt đỏ bừng, thấy nóng, cậu liền lấy khăn lạnh để hạ nhiệt.

Đến trưa, dưới tác dụng của thuốc, Đậu Đậu đã hạ sốt.

Bạch Tiểu Sao nấu cháo, sau đó cẩn thận đút cho cô bé.

Nuốt miếng cuối cùng, Đậu Đậu thở phù một tiếng, nhìn Bạch Tiểu Sao, mỉm cười ngọt ngào: “Chú Bạch thật tốt.”

“Cháu không cần vuốt đuôi, nhanh hết bệnh để còn đi nhà trẻ.”

Đậu Đậu nhìn Bạch Tiểu Sao cười ngây ngô: “Chú ơi, hôm qua cháu mơ thấy mẹ.”

“Vậy sao?” – Bạch Tiểu Sao mỉm cười – “Thế mẹ khen cháu là bé ngoan hay bảo cháu không cần ngang bướng?”

Đậu Đậu chu môi: “Cháu có ngang bướng đâu. Mẹ khen cháu là bé ngoan, mẹ còn bảo cháu đã lớn rồi, phải chăm sóc cho bố nữa.”

“Vậy mà giờ cháu lại đang ốm đây, để bố cháu phải chăm. Mẹ đã dặn phải chăm sóc bố, cháu còn không nhanh khỏi bệnh lên thì mới chăm bố được chứ.”

“Vâng. Đậu Đậu sẽ nhanh khỏe thôi.” – Đậu Đậu mạnh mẽ gật đầu.

Bạch Tiểu Sao bị Đậu Đậu làm cho phì cười, nhẹ nhàng xoa đầu cô nhóc.

“…..” – Đậu Đậu nhìn Bạch Tiểu Sao, như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

“Có chuyện gì? Có phải lại khó chịu ở đâu?”“Chú Bạch, chú thích bố cháu không?” – Đậu Đậu ngước đôi mắt to tròn trong sáng hỏi.

“Sao tự dưng cháu lại hỏi cái này?”

“Chú Phùng ấy – Là cái chú mà hôm qua gặp đó – Trước kia thường hay đến nhà cháu lắm, khi mà mẹ còn ở nhà bên kia cơ.” – Đậu Đậu nháy mắt – “Có một lần cháu thấy chú Phùng nói chuyện với mẹ, rồi mẹ tức giận đuổi chú ấy đi. Sau đó cháu nghe nói là chú ấy thích bố cháu. Nhưng mà hình như bố lại không thích chú ấy, bởi vì mẹ cứ nhìn thấy chú Phùng là tức giận, bố gặp chú ấy cũng thế. Cháu thích chú Bạch hơn cơ, chú đừng để chú Phùng cướp bố cháu đi.”

Bạch Tiểu Sao ngây người một lúc, Phùng Nam thích Hoàng Diệu Sư? Nhưng sao mình lại không có cảm giác đấy nhỉ.

Thấy Bạch Tiểu Sao không nói gì, Đậu Đậu kéo áo cậu, Bạch Tiểu Sao lấy lại tinh thần, cười nhẹ: “Nhưng người bố cháu thích là ai mới được chứ. Nếu mà bố cháu thích chú Phùng, thì chú cũng không có cách gì. Người bố cháu thích chắc gì đã là chú, nhỡ bố cháu thích chú Phùng thì sao?”

“Không phải đâu.” – Đậu Đậu lắc đầu – “Trước đây không bao giờ bố cháu dẫn ai về nhà cả. Mấy lần chú Phùng đến đều bị bố đuổi đi mà. Bố nói là không cần người tùy tiện ở trong nhà.”

“Được rồi, tiểu yêu tinh này. Chuyện của người lớn không nên xen vào, mau uống thuốc rồi ngủ đi.” – Bạch Tiểu Sao cười rồi lấy thuốc cho cô bé.

Thấy Bạch Tiểu Sao không trả lời mình, Đậu Đậu hơi tức giận, uống thuốc, bĩu môi lùi vào chăn.

Bạch Tiểu Sao cười, tiếp tục viết lách.

Tay viết bản thảo, nhưng trong lòng lại có cảm giác không yên tâm, viết hai dòng thì sai một dòng, ý tứ loạn hết cả. Thở dài, cậu dừng lại, tự rót cho mình một chén nước rồi ngồi ngẩn người.

Cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Bạch Tiểu Sao đều rất đơn giản, kể cả việc nhận ra bản thân mình đồng tính, tự ra ở riêng, quan hệ bên ngoài, tất cả đều rất dễ dàng thừa nhân. Chính là với Hoàng Diệu Sư, tất cả mọi việc đều không theo quỹ đạo.

Thật là bực mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.