“Thật là ấm áp mà lại rất long trọng nha.” – Một thanh âm mang ngữ điệu trào phúng vang lên ở phía sau.
Quay đầu, nhìn thấy một nam tử cao ráo trẻ tuổi. Bạch Tiểu Sao cảm giác người này nhìn rất quen, nghĩ nghĩ, mới nhớ ra đó là ông chủ của nhà hàng lần trước Hoàng Diệu Sư đưa cậu đi.
“Là chú Phùng.” – Đậu Đậu cẩn thận chào.
“Anh đến làm gì?” – Hoàng Diệu Sư lãnh đạm hỏi.
“Đương nhiên là đến làm chuyện giống cậu rồi.” – Phùng Nam cười cười – “Anh rể cậu khi đó không phải là bạn bè của tôi sao?”
Hoàng Diệu Sư hừ lạnh một tiếng, quay đầu không thèm để ý.
Phùng Nam không để ý đến sự lãnh đạm của Hoàng Diệu Sư, đến gần, đặt hoa lên hai ngôi mộ.
“Chuyện cũ đã qua rồi…..” – Phùng Nam nhẹ nhàng thở dài – “Cho dù có nhớ lại, thì cũng không thay đổi được gì nữa……..” – Giống như lầm bầm, nhưng lại như là đang ám chỉ điều gì đó.
Bạch Tiểu Sao thấy Hoàng Diệu Sư đột nhiên ngẩng đầu, sau đó một lúc, anh nhìn ảnh chụp trên bia mộ, chậm rãi nói: “Phùng Nam, tôi không muốn nói gì với anh, anh cũng đừng có bức tôi.”
Phùng Nam ngồi xổm, nhìn lông mi của Hoàng Diệu Sư khẽ run, cười khẽ: “Sao vậy, có người mới nên chướng mắt với người cũ?”
Hoàng Diệu Sư đột nhiên xoay người, kéo áo Phùng Nam, túm anh ta dậy: “Anh đừng có nói bậy.”
Hoàng Diệu Sư vốn luôn khiêm tốn mỉm cười bỗng nhiên lại có vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cua-bo-o-nha-doi-dien/2847874/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.