Giọng nói của Vân Thuỷ Dạng có chút lạnh nhạt, Hạ Hương Trừng không để ý.
Cô ta vẫn luôn hi vọng cô không nên quay lại, những lời cô ta nói đều là lời khách sáo mà thôi.
"Thật sự là cậu, quá tốt rồi! Thuỷ Thuỷ, mấy năm nay mình rất nhớ cậu, mình vô cùng lo lắng cho cậu, mình cho là sẽ không còn được gặp lại cậu nữa. Đã lâu không gặp, mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm được không?"
"Được, chúng ta cùng nhau ăn cơm. Hương Trừng, mình cũng rất muốn gặp cậu."
Ba đã mất, ở Thượng Hải, Hạ Hương Trừng cũng được coi như là người thân duy nhất của cô.
Không biết vì sao, nhưng cô không vẫn dám hoàn toàn tin tưởng cô ta.
Cho nên, cô đi Mỹ, không hề liên hệ với Hạ Hương Trừng, bởi vì cô sợ Âu Lập Dương và Lam Tâm Lạc tìm tới cô, cô còn càng sợ bị người khác phát hiện cô có một cặp song sinh trong bụng.
Chuyện bây giờ còn chưa biết rõ ràng thế nào, cô không muốn hai đứa trẻ lộ ra ngoài ánh sáng, cô không thể để cho bọn nhỏ bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió được!
"Thuỷ Thuỷ, nhìn thấy cậu sống tốt, mình cũng yên tâm. Cậu vừa đi làm khẳng định có rất nhiều chuyện phải xử lý, mình không quấy rầy cậu nữa, mình làm việc trước, buổi trưa gặp lại."
"Được, chúng ta gặp mặt rồi trò chuyện tiếp, bye bye!"
Cúp điện thoại, lập tức, nụ cười trên mặt Hạ Hương Trừng biến mất, một chút cảm xúc vui sướng cũng không có.
~~~~~~~~~~
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743359/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.