"Ba, đừng đi mà, đừng bỏ rơi Thủy Thủy mà, ba ơi!” Vân Thủy Dạng không kìm được mà khóc lớn, lắc đầu, từng giọt nước mắt rơi xuống, ướt đẫm gò má.
Bác sĩ kiểm tra một lượt cuối cùng cho Vân Thánh Lăng, xác nhận ông đã chết.
"Vân tiểu thư, Vân tiên sinh đã đi rồi, xin cô hãy nén bi thương!"
Y tá dùng vải trắng đắp lên thi thể Vân Thánh Lăng, Vân Thủy Dạng lúc này còn đang nắm chặt lấy tay của cha mình không chịu buông, người giúp việc đau lòng đến kéo cô ra, hết mực an ủi Vân Thủy Dạng.
"Tiểu thư, cô phải sống thật tốt, nhà họ Vân còn phải dựa vào cô nữa."
Đúng, cô phải sống, cô tuyệt đối không thể ngã xuống.
Những người kia thiếu nợ nhà họ Vân, cô muốn tất cả bọn họ phải trả giá, tất cả bọn họ.....
...
Người giúp việc đỡ Vân Thủy Dạng đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Cho dù là nước mắt che mờ đi ánh mắt,nhưng trong mắt Vân Thủy Dạng có thể nhìn rõ sự hận thù sâu đậm, cô dùng ánh mắt hung dữ trợn mắt nhìn Liêu Huy.
"Vân tiểu thư, xin nén bi thương! Chủ tịch Vân đã không còn, chúng tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mà chúng tôi vẫn phải thi hành nhiệm vụ theo luật. Khi nào có quyết định xử phạt, chúng tôi sẽ liên lạc lại với cô, thật xin lỗi!"
Người giám sát viên đã đi nhưng Liêu Huy vẫn còn ở lại.
"Thủy Dạng, phải sống thật tốt, tôi sẽ gắng hết sức trợ giúp cho Chính Đông."
"Không cần ông giả vờ giả vịt, cút đi! Cha tôi cũng không muốn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743340/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.