Editor: Poon Phạm
Nóng, nóng quá!
Choáng váng nặng nề, mí mắt cũng rất nặng, Vân Thủy Dạng muốn mở mắt, nhưng mà, cô cố gắng thế nào cũng không mở mắt nổi.
Ý thức cô hỗn loạn!
Đừng... Cô ôm một tòa núi lạnh, rất mát mẻ!
Đột nhiên, cơn đau đớn lan ra, Vân Thủy Dạng tỉnh táo một chút.
Cô hơi mở mắt, một màu đen nhánh, không nhìn thấy gì.
Đầu rất choáng váng, toàn thân như bất lực, Vân Thủy Dạng lại mở mắt ra.
Nóng, rất nóng!
Theo bản năng, cô ôm thật chặt toà núi mát mẻ kia!
Hơi thở nóng bỏng, không khí tuyệt vời, một lần rồi lại một lần khiến cho cô thăng trầm.
Cảm giác vui sướng, Vân Thủy Dạng chìm đắm trong loại sóng triều hạnh phúc này...
~
Ánh mặt trời lặng lẽ rọi vào, chiếu lên giường lớn trắng tinh.
Người trong chăn rên một tiếng, muốn trở mình một cái, trong phút chốc, mày nhíu chặt.
"Ư..." Kêu lên một tiếng, Vân Thủy Dạng chớp mí mắt nặng nề.
Bởi vì cơ thể rất khó chịu, Vân Thủy Dạng hoảng hốt tỉnh lại.
Trong nháy mắt tỉnh lại, cô càng cảm giác được toàn thân rã rời khó chịu, ê ẩm đau nhức!
Vẻ mặt mệt mỏi hoang mang cho thấy Vân Thủy Dạng vẫn chưa biết rõ tình trạng, cô cũng không biết bản thân mình đang ở chỗ nào.
Dụi mắt một cái, Vân Thủy Dạng nhìn kỹ lại xung quanh.
Nơi này không phải phòng VIP của bệnh viện, cũng không phải nhà cô! Rốt cuộc cô đang ở đâu?
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Vân Thủy Dạng giật mình nhớ ra ngày hôm qua lúc gần tối đi đến Michelin, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743338/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.