Chuông điện thoại dồn dập vang lên không ngừng, Vân Thủy Dạng hốt hoảng tỉnh lại.
Vẻ mặt mơ màng cho thấy cô vẫn chưa rõ tình hình hiện tại, cô không biết mình đang ở đâu.
Mí mắt nặng nề chớp động, duỗi lưng một cái, lúc này Vân Thủy Dạng mới tỉ mỉ nhìn căn phòng.
Có mùi thuốc sát trùng, có giá đỡ, có bình truyền dịch... Nơi này rất giống bệnh viện!
Không kịp hồi tưởng hôm qua xảy ra chuyện gì, Vân Thủy Dạng tìm túi, lấy điện thoại ra nghe.
"Cái gì? Cha tôi vào bệnh viện? Ừ ừ ừ. Tôi đã biết, tôi đến ngay."
Vân Thủy Dạng lập tức nhảy xuống giường, không để ý mình còn chưa đi giày, vội vã cầm túi, chạy ra ngoài.
Y tá thấy cô đi, liền gọi cô lại nói rõ tình hình: “Vân tiểu thư, đã có người giúp cô trả viện phí, nếu cô cảm thấy không có gì bất ổn thì có thể rời đi. À đúng rồi, vị tiên sinh kia ở với cô đến hừng đông thì đi trước rồi."
"À, tôi đã biết, cảm ơn!"
Tối qua Cận Kỳ Ngôn đưa cô đến bệnh viện, còn trông coi cô đến hừng đông?
Không kịp suy nghĩ nhiều, vì lo lắng tình hình của ba, nên cô Vân Thủy Dạng nhanh chóng bỏ đi.
~~~~~~
"Tiểu thư, cô đã tới, ông chủ nghe điện thoại xong thì hôn mê bất tỉnh." Người hầu bị hoảng sợ, khóc đến mức hai mắt đỏ ngầu.
"Ba tôi sao rồi? Bác sĩ nói thế nào?"
"Nhồi máu cơ tim! Đã cứu được, còn đang trong thời kỳ quan sát. Bác sĩ nói tình hình không khả quan lắm, hình như rất nghiêm trọng."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743330/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.