Cận Kỳ Ngôn chỉ liếc mắt nhìn một chút, gương mặt lạnh lẽo không có chút độ ấm nào.
Giấy trắng và bút đặt trước mặt anh, anh rất khinh thường.
Cận Nam Sinh bình tĩnh nhìn Cận Kỳ Ngôn, mi tâm của ông hơi nhíu lại: “Kỳ Ngôn, con chỉ có 10 phút làm bài thi."
"Cảm ơn đã nhắc nhở!"
Giọng nói của Cận Kỳ Ngôn như được phủ một tầng băng mỏng, khuôn mặt tuấn tú củaanh vẫn lạnh lùng đến bất cần như cũ.
Cận Nam Sinh nhắc nhở đáp lại, một lúc sau, anh cũng chỉ là nhìn lướt qua giấy trắng và bút đặt ở trước mặt mình.
Nhưng mà, anh lại chậm chạp không làm gì hết.
Cận Kỳ Ngôn chỉ lẳng lặng ngồi, Cận Nam Sinh cũng không thúc giục anh làm bài thi, mà hào hứng quan sát vẻ mặt con trai mình.
Kỳ Ngôn rất lạnh lùng, căn bản sẽ không để lộ nửa phần cảm xúc, thậm chí, thằng bé bình tĩnh đến mức làm cho ông hơi lo lắng.
Không thể không nói, khí thế của Kỳ Ngôn rất thâm trầm, làm cho người khác không dám tùy tiện tới gần, chỉ dám xa xa nhì trộm dò xét mà thôi.
Bất luận nhìn từ phương diện nào, e rằng Kỳ Ngôn xuất phát trễ nhưng cũng không sao, con trai ông vốn đãcó khí chất vương giả như thế!
Trở về với hiện tại, trong lòng Cận Nam Sinh đã nhanh chóng có đáp án.
~~~
"Mười phút đã qua, Kỳ Ngôn, con nên nộp bài thi rồi."
Nâng cằm lên một chút, Cận Kỳ Ngôn và Cận Nam Sinh đối mặt với nhau, anh không hề có chút luống cuống nào.
Trong mười phút, phòng họp lớn yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của cha con bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743302/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.