Chương trước
Chương sau
"Người đàn ông tồi bại kia, ai sợ ai?! Anh dám làm loạn với tôi, tôi lập tức la lên nói anh quấy rối tôi."
Cận Kỳ Ngôn cười lạnh, anh khẽ nhìn cô đầy khinh bỉ.
"Quấy rối? Cô? Tôi không hề hứng thú với cô, có cho tôi cũng không cần."
Cận Kỳ Ngôn nói xong liền chìm vào trong nước.
Vân Thủy Dạng tức đến thở hổn hển, hừ lạnh: "Anh cho rằng anh là ai? Tôi cũng không hề hứng thú với anh, ngay cả con nít cũng chướng mắt anh, tên khốn chết tiệt! Nói chuyện với anh, tôi còn tưởng mình bị heo cắn..."
Vân Thủy Dạng còn chưa nói xong, đột nhiên, cô kinh hoảng hô một tiếng: "A!"
"Bùm..." Cả người cô ngã vào trong nước.
Vô cùng chật vật!
"Cứu... cứu mạng... cứu... cứu tôi với!" Đột nhiên Vân Thủy Dạng không còn tức giận nữa, cô kêu cứu đứt quãng.
Cận Kỳ Ngôn không để ý đến cô, cũng không nhìn cô một cái, bơi đi.
Người phụ nữ đáng chết, còn giả bộ đáng thương!
Ai bảo dám đùa bỡn anh, bây giờ rơi xuống nước, đáng đời!
...
Vân Thủy Dạng không biết bơi, sau khi cô bị Cận Kỳ Ngôn kéo xuống nước, liền giãy dụa.
Lúc chìm lúc nổi, bị uống mấy ngụm nước.
"Cứu... cứu... cứu mạng..." Tiếng nói của Vân Thủy Dạng ngày càng nhỏ, cơ thể của cô cũng bắt đầu chìm xuống.
Lúc này, Cận Kỳ Ngôn đã lên bờ.
Cô gái này thích giả bộ như vậy, rất tốt, anh liền cho cô chơi!
Đáng ghét, lại ở cùng một khách sạn với cô ta, trong lòng anh càng thêm khó chịu, cho nên anh mới kéo cô xuống nước, xem như trả thù cô.
Cô gái này quá không coi ai ra gì, cô ta tưởng mình là ai? Anh phải dạy dỗ cô ta thật tốt!
~~~~~~ ~~~~~~
Quấn khăn tắm, đi được vài bước thì Cận Kỳ Ngôn không còn nghe thấy âm thanh gì nữa.
Bể bơi yên tĩnh trở lại.
Cảm thấy có điểm không thích hợp, theo bản năng, Cận Kỳ Ngôn ngoái đầu nhìn.
Anh thấy Vân Thủy Dạng chìm xuống nước!
Khẽ nguyền rủa một tiếng, vứt bỏ khăn tắm trên người, Cận Kỳ Ngôn lập tức nhảy xuống hồ bơi, anh nhanh chóng ôm Vân Thủy Dạng lên bờ.
Đáng chết, cô gái này không biết bơi thật!
"Này... Tỉnh!" Cận Kỳ Ngôn đánh một cái vào mặt Vân Thủy Dạng.
Thấy cô không có phản ứng, anh liền ấn bụng của cô.
Sau khi ấn vài lần, Vân Thủy Dạng liền phun nước ra.
Thấy cô vẫn không tỉnh, liền không để ý nhiều nữa, Cận Kỳ Ngôn hô hấp nhân tạo giúp cô.
Cô gái này thật sự phiền phức, mỗi lần đụng phải cô đều xui xẻo!
...
Cận Kỳ Ngôn làm hô hấp nhân tạo, Vân Thủy Dạng liền mơ màng tỉnh dậy.
Cô vừa mở mắt, liền thấy khuôn mặt phóng đại của Cận Kỳ Ngôn.
Còn nữa, cô vô cùng kinh hãi!
Trời ơi! Tên khốn kiếp này đang làm gì vậy! Anh ta dám quấy rối cô thật ư?
Anh ta lại hôn cô?!
Bỗng nhiên Vân Thủy Dạng dùng sức đẩy Cận Kỳ Ngôn ra, hung hăng trợn mắt nhìn anh chằm chằm.
"Này, anh cách xa tôi một chút! Thành thật trả lời, anh có chiếm tiện nghi của tôi không? Đã làm gì tôi? Anh... anh hôn trộm tôi sao?"
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.