"Ôn Lương Dụ, cậu thật là nhàm chán!"
Cận Kỳ Ngôn trừng mắt nhìn Ôn Lương Dụ đang không ngừng líu lo, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào trên người anh, bị ánh nắng ấm áp chiếu sáng, nhưng cả người lại lạnh như băng ở nam cực, chỉ cần nhìn một chút thôi cũng đủ làm người ta lạnh thấu xương.
Giống như nếu ánh sáng kia mất đi, thì Cận Kỳ Ngôn sẽ chẳng khác nào sứ giả đến từ địa ngục, vỗ đôi cánh màu đen trước mặt Ôn Lương Dụ.
"Nói vậy là, Kỳ Ngôn, anh hi vọng chạm mặt với cô gái kia? Anh không cự tuyệt duyên phận ông trời sắp đặt?"
Trêu chọc Kỳ Ngôn rất thú vị, tùy ý nói mấy câu đã làm anh đen mặt, Ôn Lương Dụ cũng không sợ chết, vẫn tiếp tục nói.
Anh cười lưu manh, người anh không sợ nhất chính là Kỳ Ngôn, bọn họ chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng đánh nhau vô số lần, nhưng vẫn chơi đến bây giờ.
Cơ bản không cùng đẳng cấp, Cận Kỳ Ngôn mặc kệ Ôn Lương Dụ, anh đi thẳng về trước.
Thâm trầm, băng lãnh... nhưng vẫn đẹp trai như cũ!
Đồng phục vừa người còn tôn lên đôi chân dài của anh.
Giơ tay nhấc chân đều tản ra khí thế ưu nhã, toàn thân tràn đầy vẻ hấp dẫn và gợi cảm.
Chỉ cần Cơ trưởng Cận đi ngang qua sân bay, 100% mọi người đều ngoái đầu nhìn.
"Này, chờ em chút!”
Cận Kỳ Ngôn không thèm để ý tới Ôn Lương Dụ đang chạy theo nữa.
~~~~~~ ~~~~~~
Cận Kỳ Ngôn không đổi chuyến bay, anh nhận, tiếp tục bay đến Ý.
Anh còn tham
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-moi-cam-cuong-tong-tai-doc-long-yeu/743281/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.