Ban đêm, nhà họ Lục đèn đuốc sáng trưng.
Sau cơn mưa, nước từ ngọn cây nhỏ xuống tí tách, giọt nước lấm tấm bám đầy trên cửa kính lớn sát đất.
Đại sảnh tráng lệ rộng thênh thang, mái vòm nhũ kim giữa sảnh lấp lánh ánh đèn, trên bàn ăn kiểu Âu đặt một chiếc bình sứ trắng cao cổ cắm hoa thủy tiên.
Khương Nghi ngồi cạnh cha trên ghế salon ở đại sảnh, cái hiểu cái không hỏi: "Ba ba, vậy là Little Bo-Peep không phải vô gia cư đúng không?"
Cha Khương có vẻ hơi căng thẳng, xoa đầu Khương Nghi nói: "Ừ, bạn ấy là con trai ông chủ của ba ba......"
Còn chưa nói hết thì một người đàn ông đi xuống cầu thang đại sảnh, tuổi gần tứ tuần, trên gương mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ mỏi mệt.
Trông thấy người đàn ông, cha Khương vội vàng đứng dậy hỏi: "Lục tổng, cậu chủ thế nào rồi ạ?"
Vẻ mặt Lục Đình giãn ra, ôn tồn nói: "Chẳng có gì nghiêm trọng cả, bác sĩ nói may mà nó không dầm mưa quá lâu, nếu bị hạ thân nhiệt sẽ rất tai hại."
"Lần này may nhờ có con của anh Khương."
Biết cậu chủ bảo bối của Lục gia không sao, cha Khương thở phào nhẹ nhõm rồi vội xua tay nói: "Đâu có gì, ngài khách sáo quá......"
Lục Đình mỉm cười rồi khom người đối mặt với Khương Nghi trên ghế salon.
Điều hòa trong đại sảnh được bật hết cỡ, cậu bé tóc đen ngồi trên ghế khoác áo choàng người lớn trên vai, vì áo quá rộng nên vạt áo màu trơn gần như bọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2507091/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.