Arno lại trở về cuộc sống trước đây.
Không có Khương Nghi đánh cờ với hắn, không có Khương Nghi nói chuyện với hắn, không có Khương Nghi chơi xếp hình với hắn.
Mỗi sáng thức dậy, việc đầu tiên hắn làm là chạy vội tới giở lịch rồi đếm ngón tay tính xem chừng nào Khương Nghi được nghỉ.
||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Thần Bí Chống Lưng Cho Tôi |||||
Hắn nghĩ nếu tiếng Trung là thứ mình ghét nhất thì nhà trẻ chính là thứ mình ghét nhì, làm hắn cảm thấy như đang đối mặt với một kẻ địch vô cùng lợi hại vậy.
Nhà trẻ Trung Quốc chẳng khác nào một con quái thú ngoác miệng nuốt chửng Khương Nghi, tới ngày nghỉ mới chịu nhả cậu ra.
Đợi mãi mới đến ngày Khương Nghi nghỉ, nghe hắn càu nhàu Khương Nghi lại cảm thấy không phải như vậy.
Cậu ngồi trên thảm bưng dưa hấu, nghiêng đầu nghiêm túc nói với Arno trước mặt: "Nhà trẻ là nơi bọn tớ học tập chứ không phải chỗ xấu đâu."
"Tụi mình đều đi nhà trẻ mà, nó không phải quái thú đâu."
Nghe quản gia phiên dịch, Arno nhếch môi không nói lời nào.
Hồi lâu sau hắn mới lẩm bẩm: "Do you also fold planes for others in kindergarten? (Ở nhà trẻ cậu có xếp máy bay giấy cho các bạn khác không?)"
Khương Nghi cắn muỗng nghĩ ngợi một lát rồi lắc đầu.
Arno thở phào, vẻ mặt không còn căng thẳng nữa.
Khương Nghi mở to mắt chậm rãi nói: "Tụi mình toàn tặng bút màu thôi."
Arno: "......"
Khi quản gia phiên dịch, sợ cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2507084/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.