Nghe Lục Lê lâng lâng nói có thể hy sinh chút xíu, đồng tử Khương Nghi nở rộng.
Cậu cầm tay Lục Lê càng thêm trịnh trọng, trên má hiện ra lúm đồng tiền nhỏ, hai mắt cong cong, mềm giọng chân thành nói: "Arno, cậu tốt quá."
Lục Lê không biết nhiều thành ngữ tiếng Trung lắm.
Nếu không lúc này hắn sẽ hiểu được có câu thành ngữ gọi là viên đạn bọc đường.
Nhưng đáng tiếc Lục Lê không hiểu, hắn bị Khương Nghi dụ dỗ quên hết trời đất, lâng lâng nghĩ thầm cuộc thi cùi bắp này cũng có chỗ tốt đấy chứ.
Lục Lê nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng vẫn nhịn không được, vừa ra vẻ thản nhiên vừa đắc ý nói: "Cậu biết tớ tốt nhất là được rồi...... Chút hy sinh nhỏ nhặt này tớ vẫn hiểu mà......"
Xem ra tên đầu quắn và tên đeo kính gì kia không có cửa chen chân vào nữa đâu.
Lúm đồng tiền trên má Khương Nghi càng sâu hơn, nhìn như cảm động lắm, hai mắt sáng lấp lánh, tiếp tục dịu giọng tha thiết nói: "Nếu tớ đoạt giải trong cuộc thi vô cùng quan trọng này, nhất định cũng có một phần công lao của cậu đó."
"Cậu cổ vũ và ủng hộ tớ như vậy, còn chịu hy sinh vì cuộc thi lần này nữa, giải thưởng là của hai đứa mình, nếu tớ đoạt giải thì chắc chắn không thể thiếu sự giúp đỡ của cậu được. Tớ sẽ hạnh phúc hơn bao giờ hết khi giành được giải thưởng này."
Lục Lê mười mấy tuổi không hề biết có một từ gọi là bánh vẽ.
Hắn chỉ biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2507052/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.