Nho trong sân quá chua không ăn được nên đám Chung Mậu đành hậm hực thu tay lại, ánh mắt nhanh như chớp đảo qua một vòng, phát hiện ra rượu gạo được ủ ở chỗ thoáng mát trong góc sân.
Rượu gạo nhà nào cũng ủ nên chẳng phải thứ hiếm hoi gì, nhưng đối với đám Chung Mậu lại hết sức thần kỳ, hớn hở nài nỉ bà nội Khương Nghi cho mình nếm thử.
Bà nội Khương Nghi không lay chuyển được lũ trẻ nên đành phải bất đắc dĩ đồng ý, còn căn dặn đám Chung Mậu đừng uống nhiều quá mà chỉ nếm chút xíu là được rồi.
Không phải bà nội tiếc của mà là sợ lũ trẻ này uống không biết điểm dừng.
Cả đám ngoan ngoãn gật đầu, kết quả sau khi bà cụ về phòng đi ngủ thì chẳng khác nào ngựa hoang mất cương, mỗi người một bát to, chẳng mấy chốc đã chia nhau uống hết rượu gạo.
Khương Nghi dẫn cả đám ngồi xổm dưới giàn nho đào lên chỗ rượu còn lại.
Tần Lan vừa đào vừa nói: "Không tốt lắm đâu."
Chung Mậu bổ cuốc xuống: "Đúng đấy, không tốt lắm đâu."
Ứng Trác Hàn phủi bùn đất trên chai rượu: "Đúng vậy đúng vậy, không tốt đâu."
Khương Nghi nghiêm túc lấp đất lại rồi thoải mái nói: "Đừng sợ. Bà nội nói ngoại trừ rượu cưới vợ của tớ không được động vào thì rượu khác đều có thể uống mà."
"Rượu cưới vợ?"
Lục Lê ngồi xổm bên cạnh sửng sốt: "Sao tớ không biết?"
Chung Mậu cười ha ha: "Lục ca, rượu cưới vợ của người ta làm sao cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2507033/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.