Nghe thấy câu này của Khương Nghi, suýt nữa Trần Triệu không giữ được nụ cười mà lộ ra vẻ mặt như ăn phải ruồi, căm ghét nói: "Ai thèm làm bạn với cậu ta chứ?"
Khương Nghi tròn mắt nhìn Trần Triệu, một giây sau lập tức trở mình quay sang bên kia giường bệnh.
Chỉ chừa lại cái ót cho hắn.
Trần Triệu: "......"
Thôi bỏ đi.
Cái ót này nhìn xinh thật.
Khóe miệng Trần Triệu giật giật, cố nén cơn buồn nôn chậm rãi nói trái lương tâm: "Không phải. Ý tớ là không muốn làm bạn với cậu ta cho lắm."
Khương Nghi cảm thấy Trần Triệu hơi kỳ quái.
Lục Lê không thích Trần Triệu, Khương Nghi cảm thấy chẳng có gì lạ cả.
Dù sao từ nhỏ Lục Lê đã không thích những người quanh mình, lâu lâu nghỉ hè còn giả bộ nghe không hiểu tiếng Trung để Khương Nghi kể chuyện cho mình nghe.
Lúc nhỏ Tống Tử Nghĩa và Ứng Trác Hàn cũng bị Lục Lê ghét không ít.
Giờ lớn lên vẫn vậy.
Trần Triệu ghét Lục Lê, hình như Khương Nghi cũng không thấy lạ lắm.
Dù sao Lục Lê luôn rất cộc tính, không bao giờ kiên nhẫn với người ngoài, còn lười nói chuyện nên dần dà có rất ít gương mặt mới bên cạnh Lục Lê.
Nhưng điều kỳ lạ bây giờ là Lục Lê và Trần Triệu ghét nhau như vậy lẽ ra phải né nhau chứ?
Ngày nào Lục Lê cũng đi chung với cậu, sao Trần Triệu còn đến làm quen với cậu nữa?
Khương Nghi yên lặng kéo chăn lên che tai, vờ như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2507014/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.