Khi Khương Nghi chơi xếp hình được một tiếng, Lục Lê nghĩ chừng nào Khương Nghi thích mình chút xíu như thích xếp hình thì tốt quá.
Khi Khương Nghi tràn đầy phấn khởi chơi xếp hình một tiếng rưỡi, Lục Lê bình thản nghĩ có sở thích cũng bình thường thôi.
Dù sao Khương Nghi cũng không giống Chung Mậu nằm trên sàn nhìn điện thoại cười ngây ngô với bạn gái trên mạng.
Khi Khương Nghi say sưa xếp hình hai tiếng liền, Lục Lê nghĩ rốt cuộc đến lúc nào trò xếp hình vớ vẩn này mới biến mất khỏi trái đất.
Suốt hai tiếng ròng rã, Khương Nghi mê mẩn đến nỗi một ánh mắt cũng không thèm cho hắn.
Trong hai tiếng này, Chung Mậu nằm dưới sàn xem điện thoại cười khúc khích, ít nhất còn vỗ đùi kể chuyện vui trên điện thoại cho họ nghe.
Nhưng suốt cả quá trình xếp hình, Khương Nghi chỉ quay đầu một lần duy nhất để bảo hắn—— "Cậu ngồi nhích sang bên chút đi. Che hết ánh sáng của tớ rồi kìa."
Lục Lê: "......"
Xếp hình hạng nhất, vũng nước hạng nhì, hắn là hạng chót đúng không.
Khương Nghi hài lòng ráp mảnh xếp hình cuối cùng, cảm nhận được người bên cạnh lập tức chồm tới đè mình, rõ ràng là đang rất bất mãn nên xụ mặt nhìn cậu chằm chằm.
Khương Nghi không biết làm sao, cảnh giác che cổ nói: "Không cho cắn."
Lục Lê nhíu mày, nghĩ thầm từ nhỏ đến lớn mình đã nghe câu này mòn tai luôn rồi.
Hắn chẳng thèm để ý mà vẫn như thường lệ, cắn trước nói sau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506993/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.