Chín giờ tối.
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Chung Mậu run rẩy bưng ly rượu trên bàn lên ực một hớp rồi lại run rẩy nói: "Tụi nó......"
"Hẹn hò rồi sao?"
Tần Lan ngửa đầu uống một ngụm rượu, lau miệng bi thương nói: "Chưa đâu."
Chung Mậu sợ hết hồn, quay đầu khiếp đảm trợn mắt nói: "Chưa hẹn hò mà đã hôn môi rồi á?"
Tần Lan: "......"
Thấy Tần Lan im lặng, trong đầu Chung Mậu hãi hùng lóe lên vô số tiết mục.
Cưỡng đoạt ép buộc, bắt cóc lừa gạt, người tình bí mật, đe doạ dụ dỗ......
Hắn càng nghĩ càng sợ, cảm thấy Lục đại thiếu gia Lục Lê thừa sức làm được việc này.
Chẳng phải mấy tiểu thuyết mẹ hắn hay đọc đều viết vậy à?
Kẻ chạy trốn người đuổi theo, còn mọc cánh khó thoát nữa chứ.
Thấy Chung Mậu hoảng sợ, Tần Lan im lặng một lát rồi khó nhọc nói: "Tụi nó chưa hẹn hò đâu."
"Vì Lục ca......"
"Tạm thời vẫn chưa có danh phận."
Chung Mậu phẫn nộ đến váng đầu, hắn đập bàn một cái rồi nghiến răng nghiến lợi bức xúc nói: "Mả mẹ nó biết ngay Lục Lê không cho Khương Nghi danh phận mà ——"
"Ủa khoan ——"
Chung Mậu đang phẫn nộ nửa chừng đột ngột thắng gấp, ngẩn người hồi lâu mới rít lên the thé: "Ai không có danh phận cơ?"
Tần Lan dựa vào ghế salon bình thản nói: "Lục ca không có danh phận."
"......"
Chung Mậu cảm thấy tin tức này còn đáng sợ hơn cả chuyện hai đứa bạn thi đại học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506950/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.