Cả gian phòng ngủ của khách ấm áp dễ chịu, gió mát từ máy điều hoà cuốn theo mùi hương cam quýt ngọt ngào như có như không.
Hình như thứ dính trên tay Lục Lê không phải là dầu xoa bóp.
Vì thường xuyên đấm bốc leo núi nên tay hắn có một lớp chai mỏng, dù đã bôi dầu nhưng vì da cậu quá mềm nên vẫn bị lòng bàn tay thô ráp chà xát đỏ lên.
Khương Nghi vô thức đạp chân, trong mũi tràn ngập hương thơm ngọt ấm kia khiến tim đập loạn.
Lục Lê cúi đầu chậm rãi xoa bụng cậu bằng lòng bàn tay ấm nóng.
Lớp da mỏng mềm chi chít vết đỏ mờ nhạt.
Vết đỏ trên da thịt trắng ngần hiện lên ánh nước vừa nhẹ vừa nhạt, phập phồng theo nhịp thở.
Vừa mỏng vừa trắng.
Rõ ràng không xoa mạnh mà vẫn đỏ ửng.
Mắt Khương Nghi long lanh nước, cậu cắn môi sụt sịt thở gấp, hơi thở nóng ướt, không dám lên tiếng mà chỉ kéo căng mu bàn chân trắng nõn.
Nhưng nãy giờ giãy dụa loạn xạ chân cậu đã đặt trên người Lục Lê, bàn chân trắng muốt trên quần tây đen giống hệt bạch ngọc được mài giũa.
Đợi đến khi bụng được xoa ấm áp thoải mái, lòng bàn tay to rộng nóng bỏng bắt đầu hờ hững chơi đùa.
Chơi đến khi ngón chân trắng nõn của Khương Nghi cuộn tròn, đầu ngón chân sáng bóng như ngọc trai bấu chặt ga giường màu xám để lại nếp nhăn.
Chóp mũi Khương Nghi đỏ rực, hai mắt ngấn nước, trong cổ vô thức phát ra tiếng nghẹn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506932/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.