"Tụi mình đâu quen biết người ta."
Chỉ vỏn vẹn mấy chữ đã làm Lục Lê tắt lửa.
Hắn yên lặng dụi đầu vào lòng bàn tay Khương Nghi một cái, sau đó đột nhiên bật cười rồi thấp giọng nói: "Đúng vậy. Không quen."
Hắn lặp lại: "Tụi mình không quen nó."
Khương Nghi vỗ đầu hắn, yên tâm gật đầu rồi đứng dậy muốn rút khăn giấy lau miệng, ai ngờ vừa đứng dậy thì lập tức lảo đảo, chân bủn rủn suýt khuỵu xuống ghế.
Lục Lê lập tức đỡ eo cậu, Khương Nghi vịn vai hắn, run rẩy muốn xem chân mình.
Khương Nghi lắp bắp: "Arno."
Lục Lê vô thức khẩn trương lên, ôm eo cậu hỏi: "Sao thế?"
Khương Nghi thì thào: "Chắc không phải cậu làm gãy chân tớ rồi chứ?"
Đêm qua Lục Lê quá điên, điên đến mức Khương Nghi cảm thấy mình giống hệt búp bê bị quăng lên quật xuống, tuy không đau nhưng chỉ nhìn thôi cũng đủ làm người ta choáng váng.
Lục Lê lập tức xoa chân cậu.
Mặc dù đêm qua không dùng lực nhưng tay hắn mạnh, lại trong trạng thái hưng phấn cực độ, chỉ hận không thể nhai nát xương cốt người trước mặt rồi nuốt vào bụng.
Sức khỏe Khương Nghi vẫn không tốt lắm.
Từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ nỡ mạnh bạo với Khương Nghi như vậy.
Khương Nghi hất tay Lục Lê rồi sợ hãi sờ soạng, cảm thấy hai chân chỉ có triệu chứng như nhũn ra chứ chưa đến nỗi gãy lìa.
Lục Lê ngồi xổm cạnh ghế, hắn ngẩng đầu thấp giọng dụ dỗ: "Bé ngoan. Cậu phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506916/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.