"Sao hôm nay về sớm thế?"
Trong phòng thí nghiệm, mấy đàn anh đàn chị quen biết Khương Nghi trêu ghẹo: "Chẳng phải bình thường đều ở đến tối à?"
Khương Nghi ho khan một tiếng rồi nói: "Vượng Vượng ở nhà đang giục em về ạ."
Còn có con rùa leo lên khóa cửa nữa.
Mấy đàn anh đàn chị cười tủm tỉm: "Đi đi, số liệu để mai ghi cũng được."
Khương Nghi cười lộ ra lúm đồng tiền rồi đeo túi lên vai tất tả về nhà.
Sau khi mở cửa, cậu phát hiện phòng khách trống trơn, phòng ngủ cũng trống trơn, chỉ có phòng làm việc là sáng đèn.
Khương Nghi rón rén đi vào phòng làm việc định cho Lục Lê một bất ngờ.
Kết quả vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy người trong phòng đang họp video sầm mặt chửi số liệu dự án có sai sót.
Khương Nghi: "......"
Nghe thấy động tĩnh, Lục Lê sầm mặt ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Nghi mờ mịt đứng ở cửa.
Lục Lê: "......"
Một giây sau, trợ lý khiếp đảm trong cuộc họp video nhìn thấy sắc mặt Tiểu Lục tổng đột nhiên bình tĩnh trở lại rồi ôn hòa nói với bọn họ: "Sai lầm cũng là một loại trưởng thành. Tôi mong mọi người nhớ rõ sai lầm lần này để lần sau đừng tái phạm nữa......"
Chốc lát sau, cuộc họp video kết thúc, Khương Nghi thở phào một hơi: "Tớ không quấy rầy cậu chứ?"
Lục Lê nói không có.
Lúc này Khương Nghi mới yên tâm lại, cậu nhìn hồ sơ chất đống trên bàn rồi do dự hỏi: "Cậu nhiều việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-minh-minh-nuoi/2506885/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.