"Có chuyện gì vậy?" Cam viện quay lại, tò mò nhìn cậu.
Cậu ngừng massage và nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to.
"Con không muốn rời khỏi thành phố này, chúng ta đừng rời đi, chúng ta tiếp tục sống ở đây, được không?" Thấy cô không đồng ý, cậu mím môi nói thêm hai chữ, "Làm ơn đi!"
Trời sinh kiêu ngạo, cho dù cậu có muốn cỡ nào, cũng chưa bao giờ nói từ "cầu xin" với Cam Viện.
Đây là lần đầu tiên đứa nhỏ cầu xin cô bằng một giọng điệu như vậy.
Cam Viện ngồi thẳng dậy và đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Cam Đường.
Từ lúc cậu có thể nhớ được, hai mẹ con đã chuyển đến đây, gần ba năm, trong cuộc đời ngắn ngủi hơn năm năm của cậu, thành phố này quả thực đã trở thành một tồn tại quan trọng.
Cậu quen thuộc thành phố này, có thể dễ dàng tìm thấy nhà sách, siêu thị, ngân hàng ở đây.. Đột nhiên rời đi đến một địa phương xa lạ, quả thực không dễ dàng gì đối với một đứa trẻ.
Lần đầu tiên con trai cô cầu xin cô, sao cô có thể nhẫn tâm từ chối.
Ở một thành phố lớn như vậy, chỉ cần cô cẩn thận, anh ta cũng không thể nào tìm được cô.
Thật lâu sau, anh nhất định sẽ cho rằng cô rời đi, rồi anh sẽ dần quên..
Nghĩ vậy, cô nhếch lên khóe môi.
"Được rồi, mẹ hứa với con!"
"Muôn năm!" Đôi môi đang mím chặt lo lắng của cậu lập tức nhếch lên, nở một nụ cười, chạy đến ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mang-thai-chong-lo-lang-muon-co-dua-thu-hai/3433888/chuong-95.html