đứa nhỏ nói năng như thật, nhưng vẻ mặt của Hoàng Phủ Quyết lại rất lạnh lùng. "Không đi." Một câu nói mà thôi, cô liền xuất thủ với anh trước mặt mọi người Từ khi sinh ra đến nay, anh có bao giờ mất mặt thế này không? Nếu cô là một người khác, cô không chết, thì ít nhất cô sẽ phải bị cắt bỏ một cái chân.. "Ngài công tước, bữa tối đã sẵn sàng.." Will chào anh, nhận thấy rằng bầu không khí đang có chút không đúng, ánh mắt quét qua ngực Hoàng Phủ Quyết, thận trọng nhìn Cam Đường, "Tiểu Đương, mẹ con đâu?" Cam Đường mặc kệ anh ta, chỉ bước lon ton lên lầu. "Tiểu Đường.." Will nhìn Hoàng Phủ Quyết, đuổi cũng không được mà không đuổi cũng không được. "Tiên sinh, ngài.." Hoàng Phủ Quyết sải bước đến, cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu đập vào người anh ta. Bước qua phòng khách, bước lên lầu. Khi lên đến tầng hai, anh liếc nhìn hành lang, bước chân dừng lại, rồi tiếp tục đi lên và biến mất ở cuối cầu thang. Will đứng trong phòng khách, trông bất lực. Vừa rồi ba người cùng cưỡi ngựa nói chuyện cười nói, tại sao chỉ sau một thời gian ngắn lại trở nên giận hờn không vui? "Ngài Will, ngài nhìn bữa tối.." Quản gia đi tới, nhỏ giọng hỏi. "Ăn tối?" Will thở dài, "Tôi đoán là chuân bị vô ích rồi." * * * * * * Phòng ngủ lầu hai. Cam Viện khoanh tay đứng trước sân thượng, nhìn mây lửa chói lọi phía xa, đôi mắt phản chiếu mặt trời lặn, con ngươi đen láy như sâu thẳm. Sô mệnh? Cô căm thù số mệnh. Nếu anh ấy không phải là anh ấy, cô không phải là cô.. "Mẹ!" Cửa bị gõ, tiếp theo là giọng nói thận trọng của đứa nhỏ, "Con vào được không?" Nghe thấy giọng nói của con trai, Cam Viện từ xa nhìn lại, trong lòng thầm trách. Lời nói của HOàng Phủ Quyết đã đánh thẳng vào nỗi đau sâu thẳm nhất của cô, vừa rồi cô quá xúc động mất kiểm soát, đứa nhỏ này chắc cũng bị cô làm cho sợ hãi? Hít một hơi thật sâu, cô điều chỉnh lại cảm xúc, bước đến nhẹ nhàng mở cửa, cúi xuống đỡ vai đứa nhỏ và nở một nụ cười thật tươi. "Xin lỗi Tiểu Đương, mẹ.. Có làm con sợ không?" Đứa nhỏ lắc đầu nhẹ, bàn tay nhỏ bé vươn ra ôm lấy cổ cô, đứa nhỏ vuốt ve lưng cô như người lớn. "Không cần chịu đựng, muốn khóc bao lâu cũng được, không có gì đáng lo.. Ngoan.." Những lời này, cô thường dùng để an ủi cậu, nhưng bây giờ lại bị đứa nhỏ trên lưng cô dùng. Cảm giác bàn tay nhỏ bé ấm áp và mềm mại trên lưng khiến tâm trạng u ám của Cam Viện dần trở nên tốt hơn. Chỉ cần cậu ở bên cạnh cô, chỉ cần cậu được bình yên và hạnh phúc.. Dù có vất vả như thế nào thì cô cũng phải xử lý như thế nào? Đưa tay ra ôm lấy cơ thể mềm mại của đứa nhỏ, cô nhẹ giọng nói. "Con đừng lo lắng, mẹ không sao đâu." Sau khi ôm cậu nhóc một hồi, Cam Viện điều chỉnh lại tâm trạng và đứng thẳng dậy. "Đói bụng không?" Đứa nhỏ khẽ gật đầu. "Con mèo nhỏ tham ăn, đi thôi, mẹ dẫn con xuống nhà ăn cơm." Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, cô bước về phía cửa. * * * * * * Tầng ba. Hoàng Phủ Quyết tức giận ném chiếc áo sơ mi sang một bên, lấy một chiếc áo sơ mi mới mặc vào người. Khi cài xong cúc áo, một đôi lông mày vẫn nhăn lại thành chữ xuyên. "Ta hận số mệnh!" Bên tai anh lại vang lên giọng nói. Anh cũng có thể cảm thấy Cam Viện vừa rồi rất khác so với mọi khi. Trước mặt anh, bóng dáng của Cam Viện lại lóe lên, lông mày càng nhíu chặt, trong giọng nói của cô có tiếng khóc, sẽ không phải là đang khóc sao? Cảm thấy bực mình, nút áo anh cũng cài nhầm nút.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]