đứa nhỏ nói năng như thật, nhưng vẻ mặt của Hoàng Phủ Quyết lại rất lạnh lùng.
"Không đi."
Một câu nói mà thôi, cô liền xuất thủ với anh trước mặt mọi người
Từ khi sinh ra đến nay, anh có bao giờ mất mặt thế này không?
Nếu cô là một người khác, cô không chết, thì ít nhất cô sẽ phải bị cắt bỏ một cái chân..
"Ngài công tước, bữa tối đã sẵn sàng.." Will chào anh, nhận thấy rằng bầu không khí đang có chút không đúng, ánh mắt quét qua ngực Hoàng Phủ Quyết, thận trọng nhìn Cam Đường, "Tiểu Đương, mẹ con đâu?"
Cam Đường mặc kệ anh ta, chỉ bước lon ton lên lầu.
"Tiểu Đường.." Will nhìn Hoàng Phủ Quyết, đuổi cũng không được mà không đuổi cũng không được.
"Tiên sinh, ngài.." Hoàng Phủ Quyết sải bước đến, cởi chiếc áo khoác bẩn thỉu đập vào người anh ta. Bước qua phòng khách, bước lên lầu.
Khi lên đến tầng hai, anh liếc nhìn hành lang, bước chân dừng lại, rồi tiếp tục đi lên và biến mất ở cuối cầu thang.
Will đứng trong phòng khách, trông bất lực.
Vừa rồi ba người cùng cưỡi ngựa nói chuyện cười nói, tại sao chỉ sau một thời gian ngắn lại trở nên giận hờn không vui?
"Ngài Will, ngài nhìn bữa tối.."
Quản gia đi tới, nhỏ giọng hỏi.
"Ăn tối?" Will thở dài, "Tôi đoán là chuân bị vô ích rồi."
* * *
* * *
Phòng ngủ lầu hai.
Cam Viện khoanh tay đứng trước sân thượng, nhìn mây lửa chói lọi phía xa, đôi mắt phản chiếu mặt trời lặn, con ngươi đen láy như sâu thẳm.
Sô mệnh?
Cô căm thù số mệnh.
Nếu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mang-thai-chong-lo-lang-muon-co-dua-thu-hai/1068564/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.