"Được rồi." Will hít một hơi, thận trọng nói, "có muốn hay không.. gửi bàn chải đánh răng và các đồ dùng khác của Tiểu Đường đến phòng thí nghiệm để xem có thể tách ra DNA không?"
Hoàng Phủ Quyết xoay người lại, "Thay vì thế, không bằng trực tiếp mang cậu ấy đi rút máu sẽ chuẩn xác hơn"
"Đó là sự thật." Will khẽ nhếch môi, rồi cảm thấy ớn lạnh bao trùm. Anh ta ngẩng mặt lên và bắt gặp ánh mắt u ám của người đàn ông. Trái tim Will run lên, và anh ta hiểu ngay, "Tôi xin lỗi, thưa ngài Công tước, Tôi đã không nghĩ cân nhắc nó chu toàn."
Với sự suy nghĩ kín đáo của Hoàng Phủ Quyết, làm sao anh ta có thể không nghĩ ra điều này.
Chỉ là làm như vậy, không thể tránh khỏi bứt giây động rừng, đồ dùng cần thiết hàng ngày của đứa nhỏ đều do Cam Viện mang theo, với sự cẩn thận của người phụ nữ đó, một khi anh hơi có động tác một chút, cô sẽ lập tức phát hiện.
Lần này, anh không thể mắc thêm sai lầm nào nữa.
* * *
* * *
Bảo tàng Louvre.
Cam Đường mặc chiếc quần yếm màu nâu cổ điển màu xanh nước hồ phản chiếu làn da như ngọc bích, cặp kính tròn bằng nhựa càng trở nên dịu dàng đứng trong lối đi đầy nghệ thuật của bảo tàng Louvre, dường như một căn phòng là do bàn tay của Chúa tạo tác.
Nhiều du khách ban đầu đến xem tác phẩm nghệ thuật thậm chí còn lấy máy ảnh ra và muốn chụp ảnh cậu nhưng ngay lập tức bị nhân viên đi cùng chặn lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mang-thai-chong-lo-lang-muon-co-dua-thu-hai/1068556/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.