Hèn chi, đứa nhỏ vừa ra khỏi phòng ăn, xoay người liền đi lên lầu.
"Vừa mới ăn xong, đi chậm lại một chút."
Cam Đường một bên dặn dò vừa cùng đi lên, nhìn thấy cậu bước lên bậc thang dẫn lên tầng ba cô lập tức gọi cậu.
"Tiểu Đường, đừng chạy lung tung!"
Đứa nhỏ dừng bước lại, "Con không chạy lung tung, con chỉ muốn đi xem chú Hoàng Phủ."
Anh ta không phải là bệnh nặng, có gì mà nhìn?
Cam Viện bĩu môi, "Phải đi thì con đi đi, mẹ không đi"
"Mẹ ơi.."
"Bán manh cũng vô dụng."
Đứa nhỏ quay đầu đi lên lầu. Cam Viện quay người bước tới phòng khách, mới vừa đi hai bước liền nghe trên lầu một tiếng động kèm theo tiếng la.
"Ai ya!"
"Tiểu Đường!"
Xoay người, cô từng bước chạy nhanh lên tầng ba, cách hai cầu thang, liền nhìn thấy đứa nhỏ đang đứng giữa hành lang nhếch mép cười với cô.
"Nửa tiếng nữa xuống lầu ngủ trưa một chút."
Cô đảo mắt nhìn con trai, cô bỏ lại một mệnh lệnh, xoay người đi xuống lầu.
Đứa nhỏ bất đắc dĩ nhún vai, quay người nhìn cánh cửa hai bên hành lang, mày hơi nhíu lại.
"Chú Hoàng phủ, chú đang ở đâu?"
Cánh cửa gỗ đối diện hướng hành lang bị đẩy ra, hoàng Phủ Quyết bước ra, "Có chuyện gì sao?"
"Cháu nghe chú Will nói chú không thoải mái. Mẹ cháu lo lắng cho chú nên để cháu lên nhìn một chút"
Người phụ nữ đó sẽ lo lắng cho anh?
Đứa nhỏ này thực sự rất lương thiện.
Hoàng Phủ Quyết đưa tay vuốt tóc cậu, "Chú không sao, đừng lo lắng. Ngồi trên máy bay lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-mang-thai-chong-lo-lang-muon-co-dua-thu-hai/1068553/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.