Cô biết con trai mình, nó luôn rất có năng khiếu hội họa, và điểm này chắc cũng được thừa hưởng từ người đàn ông đó. Cậu không vẽ tóc và mắt lên bức chân dung này chỉ vì một lý do, đó chính là không xác định nên sử dụng màu gì - bởi vì cô chưa bao giờ nói với cậu bất cứ điều gì về ba cậu. Trông như thế nào, làm nghể gì, giỏi cái gì.. Cô không muốn lừa dối cậu, nhưng người đàn ông đó quá ưu tú, cô không thể nói. Nhẹ nhàng đóng cuốn sách trêи tay và đặt nó lại chỗ cũ, Cam Viện giúp đứa nhỏ kéo chăn và rón rén bước ra khỏi phòng ngủ của cậu. Đang lúc đi trở về phòng của mình thì cô lại bước lên sân thượng, cô ngắm nhìn màn đêm và im lặng suy nghĩ. Đêm xuân vừa ấm áp vừa lạnh lẽo, gió từ xa thổi tới, chui vào cổ tay áo, tựa như lòng bàn tay lành lạnh vuốt ve làn da. Cô ôm lấy cánh tay của mình, ánh mắt tùy ý liếc nhìn xung quanh, khóe mắt lướt qua một chiếc ô tô màu đen đang đậu dưới lầu, cô nhướng mày nghi ngờ. Lúc cô lên ban công thì đã thấy chiếc xe đã dừng ở đó, nhờ vào đèn đường nên có thể thấy tài xế vẫn ngồi ở ghế lái, đã hai tiếng rồi người vẫn chưa xuống xe, người này có ý định qua đêm trêи xe sao? Khóe môi nhếch lên, cô quay về phòng, lấy ống nhòm nhỏ trong phòng khách, tắt đèn lớn, rồi lặng lẽ trở lại sân thượng. Ở tầng dưới, có một ánh sáng trong chiếc xe màu đen - người lái xe đang nghe điện thoại. Với ánh sáng này, Cam Viện có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của người bên kia, cô không hề xa lạ gì vì người đó là một trong những vệ sĩ của Hoàng Phủ Quyết. Cô đã nói, tại sao anh lại dứt khoát rời đi như vậy, hóa ra là còn giữ lại một con chó để nhìn cô. Hoàng Phủ Quyết, anh là tên khốn khϊế͙p͙! * * * * * * "Hắt xì!" Tại khách sạn Dynasty tầng 56, trong phòng khách của phòng tổng thống, Hoàng Phủ Quyết hắt hơi một cái, giơ tay lên xoa xoa mũi của mình, anh vươn đầu lưỡi ra ɭϊếʍ vết thương trêи môi. Vết thương do Cam Viện cắn đã kết vảy, dưới kϊƈɦ thích của rượu vẫn còn cảm giác hơi ngứa ran. Anh cũng không quan tâm, chỉ là mím chặt môi lại, lắc nhẹ ly rượu trong tay. Bóng dáng cao lớn đứng trêи sân thượng rộng, chỉ có một thân ảnh đơn độc. Phía sau truyền đến tiếng bước chân của trợ lý. Hoàng Phủ Đồ buông ly rượu trong tay xuống, "như thế nào?" Trợ lý đứng ở bên cạnh, đưa điện thoại tới, "Cho tới nay, không có dấu hiệu của cô Cam rồi rời đi, cô ấy cứ ngẩn người nhìn bóng đêm trêи sân thượng." Hoàng Phủ Quyết lấy điện thoại đưa nó lên tai. "Cô ấy vẫn ở trêи sân thượng?" Đầu điện thoại bên kia là giọng của vệ sĩ "Không có, lúc nãy vào phòng đã tắt đèn, chắc là đã ngủ rồi." "Không nên lơ là, nếu như nhìn thấy cô ấy có bất kỳ hành động gì, trước tiên phải thông báo cho tôi càng sớm càng tốt. " Vâng, thưa ngài Công tước. " Đưa điện thoại cho trợ lý, Hoàng Phủ Quyết nâng ly lên môi, nhấp một ngụm rượu vang đỏ bên trong. " Tôi muốn anh điều tra người, đã tra được chưa? " " Được rồi. "Trợ lý mở tập tài liệu trong tay ra," Kiều Lương, nửa năm trước đến đây làm, hiện tại thân phận là bếp trưởng thứ hai của nhà hàng khách sạn. Tên thật Lục Tử Lương, năm nay 25 tuổi. Là đầu bếp ba sao Michelin và là con trai duy nhất của Lục Thiếu Kiệt. Có thông tin cho rằng anh ta đã có mâu thuẫn với khách hàng khi mới vào làm, chính Cam Viện là người đã ra mặt giúp anh ta giải quyết. Vì vậy, anh ta rất quan tâm đến mẹ con cô Cam. Ngoài ra, tối nay anh ta ở đây dùng bữa với một người phụ nữ tên là Sở Hân Tình, có cha là ông trùm chuỗi khách sạn, là vị hôn thê do Lục Thiếu Kiệt chỉ định cho con trai mình. Đương nhiên, Lục Tử Dương không tán thành cuộc hôn nhân này nên đã đổi tên và chạy đến đây. Lý do chắc là muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân kinh tế do cha mình sắp đặt."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]