"Đừng làm phiền ngài Kiều, người của tôi sẽ đến đón." Người anh hơi cúi xuống, anh duỗi tay ôm Cam Đường vào lòng. Tay còn lại, anh duỗi ra và nắm lấy lòng bàn tay của Cam Viện "Đi". "Chú Kiều, hẹn gặp lại" Cam Đường vẫy tay tạm biệt Kiều Lương. Lúc này, Cam Viện cũng không tiện nói gì nhiều, lập tức mỉm cười với Kiều Lương, "Vậy chúng tôi đi trước nhé." Trước khi Kiều Lương đáp lại, Hoàng Phủ Quyết đã kéo cô ấy đi xuống bậc thang. "Tiểu Đường, Tiểu Viện hẹn gặp lại vào ngày mai." Kiều Lương đi theo đến cầu thang và mỉm cười chào tạm biệt hai người. Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy tím từ phía sau chậm rãi đi tới, dừng lại bên cạnh anh, nhìn chăm chú bóng người của Cam Viện biến mất ở góc cầu thang, "Anh không chịu trở về là vì người phụ nữ này đúng không?" "Chuyện của tôi không liên quan tới cô." Kiều Lương nâng hai tay lên nhét vào trong túi áo khoác, "Phiền cô thay tôi nói với ông cụ nhà tôi, khi nào tôi muốn trở về thì tự nhiên sẽ trở về, còn có.." Hắn nhìn về phía cô gái xinh đẹp: "Tôi muốn nhắc nhở cô, không được lén lút làm chuyện gì đó với Cam Viện và đứa trẻ, nếu không tôi không bỏ qua cho cô." Vốn dĩ trêи mặt là nụ cười như gió xuân, giờ phút này đã thu lại trở thành một nụ cười lạnh lẽo. Cô gái mím môi, "Vậy.. hôn ước của chúng ta thì sao?" Kiều Lương lại nhếch khóe môi, "Nếu như cô không phiền tôi bên ngoài tìm tầm hoa vấn liễu*, sau khi cưới mỗi ngày đều bỏ phòng trống, vậy thì cô muốn kết hôn khi nào cũng có thể, tôi không có vấn đề gì! Dù sao giấy tờ chứng minh của tôi cũng không có giữ, loại chuyện đăng ký kết hôn này thì cô cứ tự mình đi". Nhún vai, anh bước xuống lầu. "Lục Tử Lương" Cô gái hét toáng lên, "Anh không nghĩ mình hơi quá đáng sao?" Kiều Lương dừng lại và lười biếng quay mặt sang. "Cùng cô ký hợp đồng hôn nhân là hắn, không phải tôi. Tôi không lừa dối tình cảm cũng không có ngủ với thân thể của cô, tôi quá đáng chỗ nào?" Cô gái mím chặt môi, sắc mặt tái nhợt, "Anh.." "Ngày mai tôi còn phải đi làm buổi sáng, tôi về trước." Kiều Lương xoay người, tiếp tục xuống lầu, đi được hai bước rồi dừng lại, "Tiện thể, bữa ăn tối nay AA, đừng quên tự trả phần của cô.." Nói xong liền bước nhanh xuống lầu. Cô gái đứng ở cầu thang dậm chân tức giận nhưng không thể làm gì được. * * * * * * Dưới lầu Tài xế mở cửa, Hoàng Phủ Quyết cúi người ôm Cam Đường vào trong xe, rồi ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ, sau đó quay đầu nhìn Cam Viện. "Cô Cam, mời cô" Trợ lý giữ cửa xe, nói với giọng điệu lịch sự. Dùng con trai đe dọa mẹ của nó hả? Cam Viện nghiến răng tức giận, đem chìa khóa xe đạp vào tay trợ lý, ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa lại. "Lái xe đi." Hoàng Phủ Quyết ra lệnh một tiếng, tài xế khởi động xe và lái đến khu nhà mà Cam Viện đang thuê. Hàng ghế phía sau vốn dĩ rất rộng rãi nhưng Hoàng Phủ Quyết lại ngồi ở giữa, cô muốn tránh xa anh cũng không được, vì thế cô đã nghiêng người sang, hướng sau lưng về phía anh. Hoàng Phủ Quyết nhìn gò má của cô một cái, dịu dàng nói. "Tiểu Đường, có phải là sinh nhật của cháu vào tháng 8 phải không?" "Dạ, ngày 10 tháng 8" "Cũng gần giống như chú, chú là cuối tháng 7. Đúng rồi, cháu có mang theo hộ chiếu không?" Đứa nhỏ liền lập tức lấy ra hai hộ chiếu trong chiếc cặp nhỏ của chính mình, "Đây là hộ chiếu của mẹ và cháu." Cam Viện vươn tay ra muốn giành lấy, nhưng bị Hoàng Phủ Quyết ngồi ở giữa giành trước, thế là lòng bàn tay cô vừa vặn nắm lấy bàn tay anh. Người đàn ông nhìn nghiêng, cô ấy liền mỉa mai rồi buông tay ra. "Ngài Hoàng Phủ, tôi đã nói qua với ngài rằng chúng ta còn phải bàn bạc lại một chút về hợp đồng." *tầm hoa vấn liễu: Là kiểu gái gú, gái đi*m. Mình chỉ hiểu được vậy thôi nên mn ai có cách hiểu khác thì góp ý giúp mình nhé
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]