Nói thật, trong lòng tôi cũng rất sợ. Tuy nhiên tôi có mang theo bùa hộ mệnh. Mặc dù chẳng đáng nhắc
đến trước mặt lệ quỷ, nhưng đối với âm hồn thì vẫn có tác dụng phòng ngự. Xem âm khí và oán khí bao phủ
trong tòa nhà này còn lâu mới đạt tới trình độ lệ quỷ, cho nên tôi mới dám ngang nhiên đi vào. Nếu âm khí và
oán khí nơi này dày đặc đến mức như chị dâu của tôi thì tôi đã sớm chạy rồi. Chuyện gì cũng phải để người
mạnh lên trước, tôi sẽ không cậy mạnh, lượng sức mà làm là chuẩn mực của tôi.
Tôi không đi thang máy mà đi cầu thang bộ. Trong tình huống này, đi thang máy sẽ không an toàn.
Âm khí mỏng manh bao phủ khắp cả tòa nhà. Mấy gia đình ở đây quyết định trả nhà là sự lựa chọn sáng
suốt, nếu sống lâu trong hoàn cảnh này, nhẹ thì mệt mỏi không có tinh thần, nặng thì rất có khả năng sẽ
nguy hiểm đến tính mạng.
Tôi lên tầng chín, đến trước căn phòng ở phía tây, lấy chìa khóa ông chủ Vương đưa cho tôi, nhẹ nhàng
mở cửa. Vừa mở ra, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt phả vào mặt, hơn nữa còn kèm theo mùi mốc meo. Âm khí
trong phòng còn nồng hơn bên ngoài nhiều, nhưng vẫn trong phạm vị có thể thừa nhận của tôi.
Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng có lẽ là nơi này có ma nên cứ có cảm giác âm u nặng nề.
Tôi cẩn thận nhìn chung quanh, lấy một lá bùa từ trong ba lô. Phù văn trên lá bùa này khá đơn giản,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ma-that-dep-an-mang-dem-tan-hon/1702768/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.