Bước chân dừng lại, đứng ở ngoài cửa chứ không đi vào. Nhưng tôi vẫn không nhịn được run rẩy, biết rõ bên ngoài là một con lệ quỷ mà không có bất cứ cách nào, chỉ có thể ở đây chờ đợi, cảm giác giày vò khó tả.
Tiếng bước chân lại vang lên, không vào nhà mà xê dịch đến chỗ cửa sổ nhà tranh. Giường của nhà tranh được đặt bên cửa sổ, mặc dù cách một bức tường, nhưng tôi có thể rõ ràng nhận thấy cô ta cách tôi càng gần. Thân thể tôi càng run rẩy dữ dội hơn.
Cứ thế mấy phút sau, chung quanh vẫn không có động tĩnh gì. Đối với tôi mà nói mỗi giây như trôi qua một năm.
Không có động tĩnh gì? Chẳng lẽ cô ta đã đi? Tôi không nhịn được mở mắt, cẩn thận nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Mặt chị dâu kê sát bên cửa sổ, đôi mắt lập lòe ánh sáng xanh, đang nở nụ cười dữ tợn quỷ dị với tôi. Chẳng những thế, trên mắt và mũi của cô ta còn đang chảy máu, nhỏ xuống cửa sổ, lại chảy xuống dưới, trông rất đáng sợ.
Gần trong gang tấc, chỉ cần cô ta đẩy cửa sổ ra, vươn tay thì có thể bắt được tôi.
Tôi phản xạ muốn hét toáng lên, nhưng nhớ tới lời bà cốt dặn, tôi vội che miệng, nhắm chặt mắt. Không để ý, không suy nghĩ, giả vờ không nhìn thấy là được…
Mẹ nó, nói thì đơn giản, nhưng lúc này sao tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?
“Cốc cốc cốc…
Cô ta nhẹ nhàng gõ cửa sổ, hơn nữa còn cất tiếng cười âm trầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-ma-that-dep-an-mang-dem-tan-hon/1702752/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.